Monday, July 29, 2013

NHỮNG CHUYỆN BÊN LỀ


Trần Câu, Trúc-Linh
Sau thập niên 1961, bắt đầu bước vào ngưỡng cửa Trung học. Học giở “ẹt” nên thi rớt lớp đệ thất, không được vào trường công lập Nguyễn Huệ. Số đã như thế, phải chọn trường tư thục, lúc bấy giờ trong châu thành chỉ có 2 trường trung học là Đặng Đức Tuấn và Bồ Đề. Thân mẫu khuyên tôi ghi danh vào trường Bồ Đề với lý do tiền học phí được giảm gần phân nửa; thân mẫu đã đóng góp tiền của cho giáo hội Phật Giáo (Chùa Bửu Tịnh và thường được gọi là “Chùa Cát”), có ngân quỹ xây dựng lên ngôi trường Bồ Đề này.

Cậu bé ấu thơ, ốm yếu gầy, đen ngâm từ làng quê gốc rạ, ra tỉnh học. Ban đầu thật xa lạ nơi  phố thị cũng như ngôi trường trung học đầy bỡ ngỡ, bạn bè đều xa lạ hoàn toàn. Quê tôi nằm về hướng Tây thị xã Tuy Hòa, theo đường tỉnh lộ số 7, nay là quốc lộ 25 (xuyên qua các tỉnh Phú Bổn, Pleiku, Kontum và đi Quảng Đức…). Từ Tuy Hòa lên quê tôi chừng 12 đến 14 km, nhà tôi ở ngoại thành (hồ), thành hồ là đồn lũy của vua Chiêm Thành xây dựng vào thế kỷ thứ 12. Gia đình tôi ở xóm Khánh Thọ làng An Nghiệp. Đến đây thấy cảnh núi rừng trùng điệp, giăng ngang, bên cạnh là kênh mương dẫn thủy, nhìn thấy sông Đà Rằng với hai bên bãi cát trắng phau, bên kia sông là núi Gềnh Bà (thuộc xã Hòa Phong). Đến ga đèo nhìn ga nước chảy ầm ĩ suốt ngày đêm, nhìn theo hướng Tây Bắc thấy núi
Hòn Ông cao ngút, thoai thỏai theo hướng Nam là Hòn Sặc, núp núp ló ló đàng sau là Hòn Dung. Hoa quả trái cây rừng trên các triền đồi đủ loại trái để ăn. Nhờ có đập Đồng Cam dẫn nước về cánh đồng cho các xã Hòa Định, Hòa Quang, Hòa Trị, Hòa Kiến và đến An Chấn sau 75 này. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, cảnh đổi đời của chế độ Cộng Sản, ruộng đất bị trưng thu tước đọat đưa vào HTX nông nghiệp, thay ngôi đổi chủ, bây giờ nông dân là tá điền cho 2 ông chủ lớn, và ban bệ, ngành này ngành nọ có gần 30 cán bộ. Thế mà nông dân vẫn đói thiếu ăn, cơm không đủ no, mặc không đủ ấm…nông dân gọi là “hợp te”…áo quần chẳng đủ che những chỗ cần che. Đây mới thật là cảnh đổi đời của đảng Cộng Sản !!!.
Đồng ruộng ngày nay đã xé nát, nông dân phải chạy nơi khác tìm công ăn việc làm.
Dưới thời thực dân Pháp đô hộ, còn để lại  cho tỉnh Phú Yên với những công trình hữu ích, gần 80 năm là đập Đồng Cam, cầu Đà Rằng 21 nhịp (bà Bưởi là người thầu), khai phóng nhiều đường lộ, nhiều vùng đất hoang vu . Sau hiệp định Genève 1954, Ông Ngô Đình Diệm về làm thủ tướng, sau  năm 1957 trưng cầu dân ý toàn dân đã bầu ông làm tổng thống nước VNCH; 9 năm dưới sự lãnh đạo của Ông đã đem lại cho toàn dân no cơm ấm áo, nói chung các loại thuế bình thường, nông dân chỉ bán một con gà cũng đủ nộp cho chính quyền địa phuơng. Trường học xây cất từ thôn quê đến thành thị. Đời sống thanh bình và an lạc cho toàn dân miền Nam nói chung. Anh em của ông chết do quân đội VNCH đảo chánh ngày 01111963. Có bàn tay lông lá của ngọai bang, ông vĩnh viễn ra đi với một vị nguyên thủ quốc gia đầu tiên của nước VNCH. Kẻ hậu sinh này còn nhớ đời lời nói của ông qua các bức tin trên kháp nẻo đường làng đến thành thị. Còn nhớ như sau: “Tự túc tự cường và tự lực cánh sinh”. Năm 1963 kẻ hậu sinh mới 13,14 tuổi.  Đến nền đệ nhị VNCH do Ông Nguyễn văn Thiệu làm Tổng thống 2 nhiệm kỳ từ năm 1967 đến ngày 23/4/75, dưới sự áp lực của chính phủ Hoa kỳ, bắt buộc ông phải từ chức ra đi, giao quyền lại cho phó Tổng thống Trần văn Hương được vài ngày, Ông Hương giao lại
cho Dương văn Minh, ngày 30/4/75 Ông Minh đầu hàng và kêu gọi buông súng. Niềm đau và tủi nhục cho Quân dân cán chính miền nam Việt nam, ông Thiệu ra đi (vì HK bắt buộc và bỏ rơi đồng minh), câu nói để đời của ông như sau : “Đừng nghe những gì cộng sản nói và hãy nhìn kỹ những gì cộng làm”. Kiểm nghiệm qua 38 năm sau, không chút nào sai. Nói chung qua 2 nền Đệ nhất và Đệ nhị VNCH, một Quốc gia có đời sống ấm no, hạnh phúc, người dân sống được Tự do, Dân chủ và nhân quyền, đều bình đẳng. Mặc dầu chiến tranh đầy khói lửa bởi  Việt cộng (Mặt trận Giải phóng) và Cộng sản Hà nội, nhìn lại chúng là tay sai cho Nga Tàu, cho cộng sản đệ tam Quốc tế.
Trải qua cuộc đời, sự thăng trầm binh biến trên quê hương đầy khói lửa, vận nước đẩy đưa cho thế sự, ngày nay chúng ta lưu vong ra xứ người. Không lẽ quên bẵng về dĩ vãng quá khứ đau thương !. Ngày nay chúng ta sống tha phương nơi xứ người được cuộc sống ấm no hạnh phúc, và vô cùng TỰ DO. Dù sao chúng ta vẫn nhớ đến  quê hương Tổ quốc chúng ta còn lại bên kia bờ Đại dương, bạn bè người thân v.v…. Họ đang sống dưới chính quyền CS, người cùng màu da máu mủ Việt Nam; nhưng sao đồng bào phải kêu gào, bởi vì ách cai trị độc tài và sắt máu của chế độ Công sản, vô cảm và hèn với giặc lại ác với dân !!!.
Nặng tình cho quê hương đất nước, người viết xin mạo muội nói lên chút màu chính trị, hay chính em gì đây. Xin quý vị niệm tình thứ lỗi (lạc đề chăng?) Để trở lại thời vàng son của tuổi học trò chúng ta còn ngồi dưới mái trường thân yêu Trung học Nguyễn Huệ, Bồ Đề, Đặng đức Tuấn, Tân Dân, Văn Minh, Cần Học và các trường bán công như Hiếu xuơng, Sông cầu v.v… Học sinh “quèn” và giở như “bồ nẹt” này, còn nhớ lại những bạn bè chung lớp thời Tam, Nhị (65-67), lên lớp này đang vào tuổi ước mơ, mơ mộng và hòai bão nghĩ đến tương lai. Tuổi 17, 18 và 19 đang ươm ướm hoa xuân, hoa lòng chơm chớm nở, ánh mắt đang mở ngõ cho tâm hồn…..aimer du couer.
Trong nhóm thân quen nhất của “tụi” tôi, có Hoa Lư, Thanh Thế, Kim Qui và Đào thị Phục, còn mấy ông rựa này có Đào tấn Quang, Phan Đúng (hơn lớp), Nguyễn hữu Dư, Trần thanh Vân và cậu Câu này nhỉ. Hồi đó Hoa Lư gọi Quang bằng Cậu 3, vui miệng hay quen với Lư nên mấy nương gọi luôn bằng cậu. Nghe thân tình, mật thiết ghê lắm, bởi thế đã đưa đẩy cho cậu học trò nào đấy phải thổn thức, bồn chồn trong những kỳ thi cử  cuối niên. Hai năm Tam Nhị còn nhớ quý nương từng vóc dáng, điệu bộ như Ái Mỹ to cao và tóc quắn xe lọn đi gồ ghề như Tây. Thanh Thế dáng điệu dịu dàng, mảnh khảnh, ít nói, gương mặt hơi xương xương. Nguyễn thị Mận có vòng eo nhỏ nhất lớp, dáng người cao và có gương mặt hiền hậu dễ thương. Nguyễn thị Nam có đôi mắt to, môi mỏng dáng điệu ung dung. Nguyễn thi Kim (Kim đen) mập hơi lùn, nên Hữu Dư nói Kim đít sà (sai con), chàng nào gặp về mai sau bế con thí mồ. Thanh (Bắc Kỳ) có vóc dáng đô con, vui tính và cười rổn rảng. Thanh (đen ngâm) nhỏ lé đé, thân hình mảnh mai (vợ giáo sư Ảnh), Hồng Vân (công chánh), da hơi ngâm đen, duyên dáng nhưng hơi nghiêm. Đào thị Phục miệng luôn nở nụ cười ở bờ môi, vui tánh, thích chơi đàn, dáng người trung bình. Nguyễn thị Thanh Vân (hòa tân), dáng người hơi lùn, nhỏ con, mặt còn vơi chút sẹo ban sưởi, Tư (cao) da ngâm tánh tình vui vẻ và ôn tồn. Còn Mai (lò heo), thân hình đều đặn, nên Thanh Vân nhà tôi thường nói Mai dày cơm lắm đấy nhé bay…, Chung ngọc Tâm (Tàu thuốc bắc), cao, lưng hơi khom, nên tớ thường nói với nhau, nuôi con kỹ lắm đấy, ghẹo lén bỏ giấy vào vở tập với 2 câu ca dao như sau: Chồng cong lấy vợ cũng cong, nằm chiếu thì chật nằm nong thì vừa. Đào thị Hương (Hương Nam Thái), vóc dáng mập mạp, nước da trắng trẻo, có đôi mắt liêu… hiền hậu, luôn mỉm cười, ngồi gần đầu bàn tôi và Nguyễn Giang. Nguyễn thị Nhơn (Vĩnh phú), tánh tình dễ thương, hòa nhã và vui. Mỹ Hoa (La Hai) da ngâm, thân hình tròn trịa, gọn vóc dáng trung bình, đôi mắt khá liêu…hình như là vợ của Dũng Hoàng Kỳ. Mỹ Tin có dáng hình bẹ, mái tóc đen chấm vai, dáng đi nhún nhẵn, thường ôm cặp, khá điệu bộ, ít nói. Nguyễn thị Kim Loan, có đôi mắt hơi viễn thị, cận, tánh hiền từ. Kim Phượng (số 3), thân hình cao ráo, gương mặt hơi xương đôi gò má. Còn người thân quen nhất này là bà Kim Qui, dáng người cao ráo, có khuôn mặt dễ thương và quyến rũ, eo phọt dễ ngó, tánh vui vẻ, hòa đồng và hơi kêu… nên chàng trai trẻ Lưu minh Nam luôn đeo đuổi, bất hạnh thay Nam  phải than vãn như thế này:
Hoa lòng chỉ nở một lần thôi.
Kẻ đã yêu tôi muộn lắm rồi.
Còn kẻ tôi yêu thì hờ hững.
Chuyện lòng tan vỡ chỉ thế thôi!
Vì chàng trai xứ lạ từ Tỉnh Bến tre theo binh nghiệp ra Tuy hòa, vào mùa đông năm 66, sau cơn lụt bão, trường Bồ Đề tổ chức đi quyên góp, ngay trên góc đường Bùi Nguyên Ngãi và Lê Lợi, chàng Trung úy Pháo bỉnh có xe Jeep, đôi hoa mai nở trên cổ áo, có phù hiệu súng đại pháo (cannon), lọt vào đối tượng như những nàng con gái đang mơ ước về đám cưới nhà binh. Không riêng gì Nam, nhiều người khác cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự… !!!.
Bây giờ chung số phận làm trai thời chinh chiến, bút nghiên xếp lại để theo tiếng gọi của Tổ quốc VNCH.  Phần đông vào binh nghiệp, số ít vào các ngành như thầy giáo, giáo sư, hành chánh v.v… Nguyễn Giang, Bùi đức Khanh, Hùynh tấn Lê, Nguyễn Tú, Trần thanh Vân, Nguyễn Hiến, Sập xí Dũng, Hùynh tấn Tâm. Còn các bạn khác như Đảm, Huỳnh Duy Hiếu (sau 75 đội mũ cối ở thị xã), Nguyễn văn Châu làm cán Hải Quan VC). Trung Thu, Tô, Ngô  khôn Chính, Tân (sẹo), Lê văn Hố, Nhơn (mắt cườm). Huỳnh Hiển, Thái Đồng…(No clues about them).

Binh nghiệp mà phải giã từ vũ khí sớm như Lê văn Lập, Nguyễn hữu Dư, Phan Đúng. Còn vài thằng bạn le que nay ở Mỹ như Võ văn Hà, Bùi Hiền, Trần Dốc, Trần Câu v.v…tuổi tác đã già theo năm tháng và ngoài 63, 65 rồi nhỉ. Ai nấy cũng có gia đình cháu nội, ngọai sui gia mấy bận, bắt phờ người.
May mắn cho chúng ta sang đất nước Hoa kỳ, lập nghiệp lo cho con cái  học hành đến nơi đến chốn, ngày nay rảnh rang chút xíu, lãnh vài đồng lương hưu. Ngày nào còn sống chúng ta cố gắng tạo điều kiện hội ngộ ở tuổi xế chiều cuối đời, giấc mơ của người già tha phương, vừa có tính cách đồng hương, đồng lưu, đồng đội, đồng môn và đồng nghiệp cùng quê hương xứ nẫu Phú yên. Đây là tấm thạnh tình chân chất của người nhà quê ./
Phoenix, Jully 4/2013. 
Trần Câu, Trúc-Linh.


------------------





NHỚ LẠI TRƯỜNG XƯA
Tặng các bạn hữu Bồ Đề (60-68)

Thời gian lần lựa mãi trôi qua,
Bây giờ nhìn lại thấy già nua,
Tuổi ngoài hàng sáu đầu tóc bạc;
Tay run chân yếu mắt hơi mờ.

Biết bao kỷ niệm thuở học trò,
Chung trường chung lớp cạnh thầy cô
Quần xanh áo trắng màu các cậu;
Quý nàng phơi phới giống đàn cò.

Sáu năm đủng đỉnh lo mài miệt;
Học hành mơ ước đến tương lai,
Từ thuở ấu nhi…lên niên thiếu,
Buồn vui lẫn lộn giữa cuộc đời.

Vào tuổi thanh xuân lòng chơm chớm…
Mỗi độ hè về phượng nở hoa,
Báo hiệu chia tay, lòng lưu luyến,
Năm này Đệ nhị…..Cảnh ly xa  !

Người đi kẻ ở lại Tuyhòa,
Công danh sự nghiệp bước đường xa;
Quê hương quằn quại màu khói lửa !
Bút nghiên xếp lại nợ sơn hà.
Nước nhà thống nhất : Ách cộng nô,
Đày đọa gông cùm …..chỉ ước mơ;
….đến vùng đất mới nơi xứ lạ.
Dịp này Hội ngộ  rất thiết tha.

Phoenix, June 22/2013.
TRÚC - LINH




--------------

MÙA CHIA TAY
Tặng người S/D (Cali)

Hoa phượng hoa lê báo hiệu rồi,
Chúng mình sắp sửa phải xa thôi,
Mỗi người mỗi ngả buồn ghê lắm!
Hè ơi! vội đến để làm chi?

Thấy cảnh chia tay quá ngậm ngùi,
Ta buồn lủi thủi theo đường vắng,
Người ấy qua đò rẽ lối đi…
Bên lũy tre vàng buồn cúi ngọn.

Người ơi đâu hiểu nỗi lòng tôi!?
Lưu bút ngày xanh nắn nót ghi,
Tên người ấp ủ trang nhật ký,
Bóng hình lưu dấu mãi trong tôi,

Hè 1964 Tuy Hòa
TRÚC LINH
 

Friday, July 12, 2013

THƯƠNG KHÓC BỘI LAN





Bội Lan, tên một loại hoa hiếm quí và cũng chính là tên của một người phụ nữ khả ái, dịu dàng và thùy mị.

Người đàn bà trong độ tuổi lục tuần nhưng dưới tầm mắt của mọi người chung quanh thì tuổi đời của cô chưa tới 50.

Với vóc dáng thon gầy, dong dỏng cao, mái tóc dài buông thả ôm gọn bờ vai, trông cô như một dáng liễu trang đài.

Nhưng than ôi! Còn đâu nữa hình ảnh thương yêu này, cô đã vĩnh viễn giã biệt chúng ta rồi.
Bội Lan ra đi thật thanh thản, nhẹ nhàng như làn gió thoảng giữa trưa hè êm ả, để lại biết bao đau đớn, tiếc thương cho những người ruột thịt, bạn bè thân thương.

Tôi không họ hàng, ruột thịt gì với gia đình họ Phạm. Tôi cũng không phải là bạn thân hay học cùng khóa nhưng chúng tôi quen biết Bội Lan vì cùng sinh hoạt với nhau từ khi hội Cựu Học Sinh Nguyễn Huệ và hội Ái Hữu Phú Yên Bắc Cali được thành lập, và hơn thế nữa anh Hiền (anh ruột của Bội Lan) lại là bạn rất thân với vợ chồng chúng tôi.

Tôi cũng không hiểu tại sao tôi đã khóc quá nhiều, nước mắt cứ tuôn mãi, tuôn hoài mỗi khi có người gọi đến hỏi thăm tin tức. Tôi đã không ngăn được dòng cảm xúc kể cả trong lúc này khi tay tôi đang cầm bút mà đôi mắt nhạt nhòa ngấn lệ. Có lẽ trong tận cùng tâm tư tôi muốn chia xẻ nỗi đau cùng với anh Hiền và những người ruột thịt của anh như mục sư Long, chị Bạch Hường, Bách Hợp, Bích Diệp … Gia đình anh vừa mới tiễn đưa người mẹ cao quí nhất trên đời, niềm đau này chưa vơi, nỗi đau khác lại tiếp nối. Người em gái út xinh đẹp, hiền lành cũng vội vã ra đi. Theo lời của hai người chị là Bách Hợp và Bích Diệp kể lại thì cô Bội Lan rất đảm đang, giỏi giang siêng năng nhất trong nhà, cô tuy là em gái út nhưng lại luôn luôn lo lắng cho tất cả mọi người, nhắc nhở , khuyên bảo từng ly từng tí, từng chi tiết một.

Ấy thế mà … Hỡi ôi!, giờ đây tất cả đã trở thành kỷ niệm.

Gần đây nhất, trong ngày đi dự Lễ Kim Khánh của vợ chồng chúng tôi, cô Bội Lan đã ý tứ, cố gắng đi tìm một tặng vật để làm quà kỷ niệm cho chúng tôi, đó là một bộ tách hai chiếc, một cặp có in hàng chữ 50th Anniversary rất đẹp, có nghĩa là cầu chúc vợ chồng chúng tôi trọn đời, mãi mãi bên nhau như bộ tách này. Ấy thế mà cô lại vội vã ra đi, bỏ lại người bạn đời của cô đơn chiếc một mình khóc thương tiếc nuối.


Anh Nhượng (ông xã của tôi) trầm lặng hơn, anh lặng lẽ đem bộ tách ra để trên bàn nhìn ngắm thật lâu, anh che dấu niềm cảm xúc nên nước mắt không tuôn thành giòng. Chúng tôi nghẹn ngào đưa mắt nhìn nhau không thốt được lời nào nhưng có cùng chung một suy nghĩ “đây là món quà kỷ niệm quí giá nhất đối với chúng tôi”. Xin chân thành cám ơn tấm chân tình của người em gái thân thương - Bội Lan yêu quí.

Trong buổi tưởng niệm vào trưa Thứ Bảy ngày 06-7-2013 tại công viên Ed Levin County Park số 3100 Calaveras Rd, Milpitas, hai người con của Bội Lan, một gái, một trai lên nói lời cám ơn đến tất cả mọi người và phát biểu cảm tưởng của mình, cháu trai là Alex đã khóc và nói rằng: “không ai có thể an ủi được con trong lúc này, trọn cuộc đời này con chỉ yêu thương duy nhất một mình mẹ thôi, không ai ngoài mẹ nữa và không ai thay thế chỗ của mẹ được. Kể từ bây giờ con xin hết sức cố gắng làm một người thật tốt để cho mẹ được vui lòng”.

Trong không gian tĩnh mịch, trang nghiêm khoảng 200 người tham dự vây quanh, tôi nghe văng vẳng có nhiều tiếng sụt sùi, có những tiếng khóc đâu đây, qua làn lệ mỏng tôi thoáng thấy bóng một người con gái cầm chiếc hộp khăn giấy (napkins) đem đến cho mọi người.

Nhìn những chiếc khăn vuông trắng nhẹ nhàng đưa lên đưa xuống trên những bàn tay, tôi có cảm tưởng như Bội Lan đang hiện diện nơi đây và những chiếc khăn tang đang vẫy chào vĩnh biệt lần cuối cùng để tiễn đưa cô về cõi vĩnh hằng, một nơi miên viễn bình an.

Nhiều người bạn thân học cùng khóa thời trung học Nguyễn Huệ, Tuy Hòa, Phú Yên khi nghe tin chẳng lành đã cấp tốc bay về San Jose. Thu Kỳ từ Florida, Cỏ May và Huyền Anh từ San Diego, Quốc Khánh từ Los Angeles, Hồng Hải từ Stockton vv… Thu Kỳ may mắn nhất đã kịp nhìn mặt Bội Lan lần cuối cùng. Nước mắt chan hòa, họ khóc thương Bội Lan, người bạn gái hiền lành, dễ thương đã vội vã ra đi không lời từ biệt.

Chiếc áo dài xanh mầu thiên thanh vừa mới may xong, cô chưa kịp mặc thử để chuẩn bị cho ngày đại hội thế giới Cựu Học Sinh Phú Yên kỳ IV được tổ chức vào tháng 10-2013 tại Little Saigon, Nam California nay đã trở thành kỷ vật.

Theo lời chị Bách Hợp kể: “chị Tuyết Liên trong BTC đại hội CHSPY kỳ IV từ quận Cam gọi cho Bội Lan, mời cô tham gia văn nghệ, hát đồng ca và thi hoa hậu phu nhân. Bội Lan nói sao bắt em làm nhiều thứ thế. Em chỉ hát đồng ca thôi, không thi hoa hậu đâu”. Nhưng Bội Lan ơi! giờ đây chiếc vương miện hoa hậu phu nhân đã vĩnh viễn thuộc về em rồi. Em đã đoạt chức hoa hậu trong tiềm thức của mọi người yêu thương, quí mến em cùng những người ruột thịt của em .
Xin gửi tặng đến Bội Lan bó hoa hồng vinh dự.

Chúng tôi nghiêng mình xin chào vĩnh biệt Bội Lan! vĩnh biệt em!.
San Jose, ngày 12 tháng 7 năm 2013
Hoàng Thanh Phước.
 

In Memory of Boi Lan


ĐI PICNIC VỚI PHẠM BỘI LAN
Nguyễn Gia Thiệu

Tôi không nhớ là đã biết Phạm Bội Lan từ lúc nào. Có lẽ từ một hôm nào đó ở nhà anh Trần Thế Hùng—bạn tôi, anh rể của Bội Lan. Có lẽ ở nhà anh Phạm Đức Hiền—ông anh thứ hai của Phạm Bội Lan. Mà cũng có thể tại nhà anh Vũ Sĩ Hùng—bạn tôi, cũng là một ông rể khác của gia đình họ Phạm. Thời đó, khoảng mười mấy–hai mươi năm về trước, chúng tôi thường gặp nhau, không thiếu party, pinic hàng tháng. Nhưng, những lần picnic ngoài trời đều không có Bội Lan.

Tôi biết từng người trong gia đình Bội Lan—kể cả những vị mà nay đã quá vãng. Chúng tôi thường nói đùa với nhau, họ Phạm có cặp song hùng làm phò mã thì lo chi không gồm thâu thiên hạ! Ngày ấy, Mục Sư Phạm Đức Long và ông anh thứ Phạm Đức Hiền chưa có mái tóc bạch kim (tuyệt đẹp) như hiện nay. Mỗi lần họp bạn ở nhà anh Hiền, ở nhà chị Bích Diệp hoặc chị Bách Hợp là chúng tôi có cơ hội gặp gỡ lại các thành viên trong gia đình các bạn tôi. Chẳng biết từ lúc nào, tôi tự cảm thấy rất gần gũi với họ.

Bẵng đi một thời gian, chẳng phải vì ngăn sông cách núi, cũng chẳng phải vì đã giảm đi mức độ thân thiết—chúng tôi bỗng lười gặp nhau. Nghĩ mãi cũng chẳng biết tại sao lại bỗng trở nên lười như vậy. Ông này lười thì bà kia càng lười hơn. Nhưng, lười cũng có cái hay, ít gặp nhau—khiến cho tình bạn lúc nào cũng cảm thấy như thiếu thốn. Mỗi khi gặp lại, tay bắt mặt mừng—vồ lấy nhau như sợ mất. 

Hôm Thứ Ba, 2/7/13—nhận được cái e-mail của anh Vũ Sĩ Hùng báo tin dữ về Phạm Bội Lan mà giật mình sửng sốt. Có thể như thế thật sao?

Giữa đám bằng hữu của mình, Phạm Bội Lan luôn có dáng dấp tươi trẻ & nghịch ngợm

Phạm Bội Lan là cô em út trong gia đình. Em út lúc nào chẳng được xem là bé bỏng—có già đến đâu thì vẫn bị coi là út mà. Tất nhiên, làm út có cái sướng của út—được bố mẹ và các anh các chị thương yêu chiều chuộng. Tất cả những thứ hạnh phúc mà út có được dường như đã thẩm thấu hết vào con người Bội Lan: trẻ trung, vị tha, yêu đời và mau nước mắt. Tôi chẳng lớn hơn Bội Lan bao tuổi nhưng vẫn thích gọi Bội Lan là cô hơn là bà. Có lẽ vì thích gọi theo cách gọi của các bạn tôi, mà lý do khác—có thể vì cảm khái dáng dấp, tánh tình tươi trẻ của cô.

Anh Phạm Đức Hiền ngồi bên di ảnh & di vật của cô em gái út

Tưởng nhớ Phạm Bội Lan hôm Thứ Bảy—6/7/13 ở Ed Levin Park có chừng 250 người tham dự. Bội Lan muốn như vậy. Gia đình, bằng hữu, thầy cô, học trò, đồng môn, đồng nghiệp... biết tin đều cố tìm đến. Có người ở gần mà cũng có người ở rất xa. Hình thức của một buổi picnic khiến mọi người thân thiện với nhau nhanh chóng. Trước lạ, sau quen—mọi người đều có cùng mục đích. Ít nước mắt, ít than van nhưng không thiếu nghẹn ngào, thổn thức.


Một quang cảnh trong buổi picnic—tưởng nhớ Bội Lan tại Ed Levin County Park

"Tôi không biết rồi ngày mai sẽ ra sao, làm thế nào để nguôi ngoai nhớ thương—7 năm chung sống", nước mắt rưng rưng Mark nói. Chuyện tình giữa Mark và Bội Lan là cả một thiên tình sử.

"Con hứa sẽ biết tự chăm sóc, từ nay mẹ không còn phải lo cho con nữa", Alex nói, ngẹn ngào—như đang có mẹ đứng bên cạnh.

Anh Phạm Đức Hiền điều hợp chương trình. Không thấy anh khóc vì anh dặn trước dặn sau xin đừng có khóc. Tôi không tin là anh không khóc. Mỗi người đều có cách nhỏ nước mắt của riêng mình. Nước mắt trong lòng không chừng còn ướt át hơn cả những giọt lã chã trên má. Nhiều người lần lượt nhắc lại những kỷ niệm, những nhớ thương... với Bội Lan.

Hẳn là Bội Lan rất vui vì hơn lúc nào hết hiểu rõ tình cảm trước sau, sâu kín của từng người đối với mình. Và hơn thế nữa, Phạm Bội Lan còn biết cuộc đời chỉ là một vở kịch ngắn. Cô vừa đóng xong vai của mình, đứng bên cánh gà sân khấu—xem và nhắc tuồng cho những người còn ở lại.

Hợp ý cùng tang quyến và các bạn tôi, tôi cầu nguyện để Phạm Bội Lan sớm vào nơi hạnh phúc vĩnh hằng—nơi đó, cô gặp Bố Mẹ, Ông Bà, Tổ Tiên và bao người thân quen đã quá vãng.

-----





































 ------
Thương tiếc BỘI LAN, một người bạn chưa quen và củng chưa một lần gặp mặt.

Ngày mai trong đám nâng ly ấy
Thiếu vắng một người vui với ai.
(Nhân nhìn thầy tấm hình Bội Lan nâng chai Heineken trong một buổi tiệc….)
Martin Trần

----

Nhạc Hương vô cùng thương tiếc Bội Lan "ANGEL " đã làm xong bổn phận ...và rời bỏ chúng ta ....để lại bao nhiêu tiếc thương cho tất cả những ai đã có may mắn quen biết Blan.   GĐ chúng em cầu xin cho các anh chị, Diệp Hợp cùng toàn thể gia đình có đủ nghị lực để vượt qua mất mát đau thưong này. Hôm nay thứ Bảy 6 -7 , từ xa xôi nhưng lòng chúng em đang ở Levin County Park cùng các anh chị & GĐ để tưởng nhớ Bội Lan , ngừoi em gái toàn vẹn, quá dễ thương... 
Xin Chúa che chở cho toàn thể gia đình các anh chị và các bạn thương mến.
Nhạc & MHuong
---

Dear Bach Hop , anh Hung,
It's incredible, unbelievable! Boi Lan mới viết thư cho cha, cảm ơn, và cha vẫn còn đang giữ những lời chia sẻ của Lan với các bè bạn sau khi cụ Bà ra đi. Cha đã đọc đi đọc lại những lời chia sẻ của Bọi Lan và nhận thấy Lan đã thương mến người Mẹ của mình đến độ nào.  Cha chưa kịp hồi âm cho Bội Lan vì c1ư nghĩ sẽ viết cho BL mộ thư dài, khen Lan viết hay..  Đúng là một nhà văn.  Nay ngờ đâu Bội Lan đột ngột ra đi để lại biết bao đau thương cho gia đình, cho bạn bè, cho những người quen biết.  Cha thực sự xúc động không cầm được nước mắt vì cha rất quý Lan và coi Lan như là một người em ruột của mình. Và cha cũng bi5ếty là Lan cũng đã dành cho cha một tấm lòng 1uý mến như của một người con đối với một người cha. 
May She Rest in Peace of the Lord!.
This morning I said the Mass (lam le) for her and prayed for her and for family.
Please send my condolences to Mark, to Lan Anh, to her ex. and to her son. I always treasure their visit to me in Saigon years ago. Cho Cha chia buon voi Anh Hien, Chi Huong voi Diep and their respective families.  Please let me know the program of the funerals.  Mrs Nguyen, ban than của Lan cung e-mail cho Cha va to long men thuong Lan that nhieu.
We have faith in Christ and we pray and hope that we will go to   meet Him  and other members of our family in Paradise.
Men thuong vo van
Rev.Peter Chuong

----------
Hội Aí Hữu/Cán Bộ Xây Dụng Nông Thôn và Hội Ái Hữu Linh Sơn Lĩnh :
Thành Tâm chia buồn Cùng Anh Chị Phạm Đức Hiền và Tang Quyến.
Chúc Phạm Bội Lan an vui bên Ba Má, Anh Thành  và Em Linh nơi Nhà Chúa.

----
Xin gởi lòng thương tiếc đến chị Phạm Bội Lan và lời chia buồn cùng gia đình. Chị ra đi hơi sớm. Việc làm của người quá cố hiến tặng nội tạng cho nghiên cứu y học thật đáng quí trọng. Vẫn nhớ gia trang Tứ Mỹ  gần Sông Đà Rằng Núi Nhạn phố Tuy Hòa.
Trần Chí Phúc

---
Gia dinh Long Thứ Hoi Thanh Tin Lanh Tuy Hoa Phu yen.That bat ngo khi hay tin Boi Lan da ve nuoc Chua.Chung toi chia se su mất mat cua Đại Gia dinh Họ Phạm.Xin Ba Ngôi ĐCT o cung quy Anh Chi.
Gia dinh Long Thứ..

---
Anh Hiền Kính,
Cho đến bây giờ em vẫn mong tin tức về Bội Lan chỉ là giấc mộng, tỉnh dậy em vẫn nhận được email của BL kể lể, tâm tình.  Một tuần trước khi nhận được hung tin thì em, BL, Cỏ May và Mỹ Huê còn đi chơi rất vui. Thế mà về Úc chỉ 3 ngày thì nhận được tin Bội Lan đột quỵ rồi qua đời.  Niềm vui với nhau còn mới quá, nên nỗi đau thật đầy.  Cho em gởi đến Bội Lan lá thư cuối cùng em kèm theo đây.  Nhờ anh đốt theo với tro tàn của Bội Lan.  Nho anh đốt theo với tro tàn của Bội Lan. Vợ chồng em xin gởi lời chia buồn cùng các anh chị, Mark và các con của Bộ Lan.  Cầu xin BL được yên nghỉ thảnh thơi trong nước Chúa, bên người Mẹ thân yêu của mình.
Thân ái,
Thanh Hà
Bội Lan ơi,
Kỷ niệm còn tươi mới quá,  trong tiếng cười dòn dã của Bội Lan khi nhắc đến những kỷ niệm thời thơ ấu hay chuyện vui của chúng mình lúc tuổi sắp về hưu. Với bao hứa hẹn những ngày vui sẽ có bên nhau khi không còn phải lo về vấn đề mưu sinh. Đâu rồi lời hứa Bội Lan sẽ cùng May sang Úc thăm mình!  Chiếc áo Bội Lan tặng mình nhân dịp sinh nhật vừa qua,  chưa một lần mặc để khoe cùng Bội Lan và chiếc vòng có tên mình với hình trái tim yêu thương mà Bội Lan ngồi xỏ từng hạt để làm quà tặng người bạn phương xa vẫn nằm trong vòng tay mình, như một gợi nhớ khôn nguôi về người bạn thân yêu của thời niên thiếu.  Những ghi chép  về cách làm các món ăn Mỹ Huê đãi tụi mình mà Bội Lan rất thích, với lời dặn dò, nhớ gởi cho Bội Lan để BLan trổ tài nấu cho ông xã ăn, bây giờ thì gởi cho ai đây Bội Lan ơi???  Từ khi chúng mình được gặp lại nhau sau gần 35 năm xa cách, mỗi lần vợ chồng mình sang Mỹ thì Bội Lan và May đều cố gắng thu xếp thì giờ để gặp mình dù các bạn đều ở xa, phải đi máy bay hay xe bus đến. Ân tình đó mình không bao giờ quên đâu . Từ đây về sau mỗi lần đi Mỹ, mình sẽ đến thăm Bội Lan nghe, Bội Lan ơi. Còn nhớ trong khi ngồi chờ lên máy bay để về lại Úc tuần trước, mình có gọi điện thoại cho May và Bội Lan để nói lời từ giã, câu nói cuối cùng của Bội Lan nói với mình là “I miss you”, mình trả lời “ I miss you,too”. Vâng, Bội Lan ơi, I miss you very, very much. We miss you very, very much”. Thôi, vài lời cuối cho người bạn học thân thương nhất của mình, người bạn luôn mang niềm vui và yêu thương đến với mọi ngưòi. Cho đến khi nhắm mắm lìa đời vẫn dùng một phần thân thể của mình để cho người khác sự sống và an lành. Một cuộc sống đầy ắp tình người. Bội Lan đã ra  đi, nhưng tình cảm của Bội Lan vẫn ở mãi trong lòng những người thân quen. Hãy mỉm cười và yên nghỉ trong nước Chúa, Bội Lan nhé. Vĩnh biệt, bạn hiền ơi.
Thương yêu
Thanh Hà

----
Hòa Lan 5-7-2013,
Anh chị ơi,
Gia đình chúng em xin thành tâm chia buồn cùng Mark, quý anh chị, các cháu và toàn tang quyến. Gia đình chúng em chân thành nguyện cầu linh hồn của bạn Bội Lan sớm về hưởng nhan Thánh Chúa nơi Thiên Đàng. Thành tâm cầu chúc Mark, quý anh chị, các cháu và toàn tang quyến luôn khỏe mạnh và sớm vượt qua được nỗi đau buồn lớn lao này.
Gia đình Vâng & Thủy (Hòa Lan).

---
Là một cựu HS Phú Yên, đã từng học tại Trường Trung học Nguyễn Huệ, Tuy Hòa từ 1961 - 1968, tôi rất đau buồn khi hay tin Bội Lan qua đời, đồng thời cũng rất cảm phục khi được biết cô ấy đã hiến một vài bộ phận trong cơ thể cho các bệnh nhân...Xin gởi đến gia đình lời chia buồn. Cầu chúc Hương linh Bội Lan sớm siêu sinh Tịnh Độ.

Lê Thắng, hiện ở Cần Thơ.

---
Chao anh Hien,
    
Chung toi Ngo Can Phuong, vua hay tin em gai anh , Boi Lan da dot ngot qua doi.
Rat tiet hay tin tre ,khong den vieng tham va du le tuong niem cua gia dinh to chuc.
Chung toi thanh that chia buon voi toan the gia dinh  anh .
Cau on Chua  ban phuoc lanh cho gia dinh anh.
Chao anh.
(Thầy cô Ngô Càng Phương)

----  

Sài gòn 07 tháng 7 năm 2013 Hiền và các em Diệp,Hợp thân mến,

Ngay sau khi Bội Lan bị đột quị và được gia đình đưa vào bệnh viện cứu cấp,Cỏ May đã gởi cho Chúng Tôi bức thư"Em sắp mất vĩnh viễn Bội Lan,người bạn học thân nhất rồi !". Chúng Tôi hồi hộp chờ đợi và nguyện cầu một phép mầu nhiệm đến với Bôi Lan! 

Nhưng kể từ khi ấy Bôi Lan đã vĩnh biệt Chúng Ta và lên Thiên đàng dạo chơi rồi!
Bội Lan là người học trò cũ,người bạn năng động, giàu tình ảm và sống hết mình.
Năm ngoái, Bội Lan khi viết thư thăm Tôi, có hỏi "Thầy còn nhớ Em không? "làm Tôi tức cười, nhớ lại ngày xưa đại tướng Carnot của Pháp, khi hành quân qua làng cũ, ghé thăm thầy cũ và đã hỏi thầy câu ấy! Tôi đã trả lời "Tôi nhớ lắm, nhớ các Chị Em trong nhà "Tứ Mỹ", nhớ Hiền,Thành và cả hai cụ: Ngày trước Tôi thỉnh thoảng hay đến hầu chuyện với cụ Ông; chính cụ Ông là người đã vẽ plan nhà và xin giùm giấy phép xây cất cho Tôi !

Bội Lan có một quan niệm rất khác người; Rất cởi mở,rất bác ái. Trước khi mất còn nguyện hiến thân xác mình cho người khác cần dùng và muốn các thân bằng quyến thuộc hãy vui lên thay vì bi ai sầu lụy vì mình; Thật là một người đặc biệt!

Dù sao, đối với Chúng Ta, những người còn lại “ sống tạm trần gian”, vẫn là vĩnh viễn thiếu vắng một người, làm sao Chúng Ta lại khỏi chạnh lòng, khuây khỏa nỗi buồn được?!

Trong tâm thức ấy, Chúng Tôi xin chia buồn cùng Các Em và Tang quyến! Trong vòng một tháng  mà gia đình các Em phải oằn lưng chịu hai cái tang thật là đáng thương !

Thân ái,

(Thầy) Dương Đình Đống và (cô) Dương Thị Hòa

----


Than goi Anh Hien va Gia Dinh
    
Chung toi het suc bang hoang khi hay tin Co Boi Lan dot ngot qua doi.
Trong su dau buon va  vo cung  tiec thuong cua tat ca moi nguoi da tung quen biet Boi Lan,
Chung toi khong biet noi gi hon la xin co loi  Chia  buon  cung Anh Mark, cac Chau
Va Gia Dinh Cac Anh Chi cua Boi Lan.
Nguyen Cau Huong Hon Boi Lan Som duoc len Coi Vinh Hang...
Thanh Kinh Phan Uu,

Thầy cô Phan Tùng

---
Thành thật chia buồn cùng Hiền và đại gia đình Phạm Đức.
Thân ái,
Thầy Trần Viết Ngạc

------

Kính gửi anh Phạm Đức Hiền,
Được tin chị Bội Lan vừa qua đời, em xin gửi đến anh và gia quyến những lời thăm hỏi chân thành.
Mặc dù để lại nhiều nỗi tiếc thương cho mọi người, nhưng với những nghĩa cử cao quý ấy, em rất cảm phục và tin rằng chị Lan đã ra đi thanh thản.
Em xin chia buồn cùng với gia đình anh và cầu chúc chị Lan được yên nghỉ nơi suối vàng. 
Kính thư,
Em Nguyễn Đình Nghĩa - Tuy Hòa, Phú Yên.

----
Vô cùng bàng hoàng và xúc động khi được tin:
Chị PHẠM BỘI LAN
Đột ngột từ giã địa giới vào ngày 02 tháng 7 năm 2013
Tại Mountain View, California
Để vào Cõi Vĩnh Sinh
Chị Bội Lan đã sống một đời sồng gia đình thật hạnh phúc, là một người con hiếu thảo đối với mẹ cha, luôn luôn yêu mến anh chị em và bằng hữu; có tấm lòng nhân ái khi qua đời đã hiến tặng những bộ phận trong cơ thể của mình cho những bệnh nhân đang mong đợi; có một tinh thần rất đặc sắc, thật cởi mở phóng khoáng, và đặc biệt đã để lại di ngôn cho chồng con làm hỏa táng cho mình, không tổ chức tang lễ theo truyền thống hoặc tôn giáo phiền toái mà chỉ tổ chức một buổi họp mặt gia đình và bạn bè để tưởng niệm. Chùng tôi vô cùng ngưỡng mộ và thương tiếc!!
Loan, Hồng, Hà, vợ chồng Cảnh, vợ chồng Quang, vợ chồng Tuấn, Trang, và tầt cả các cháu ở miền Nam California xin chia sẻ nỗi đau thương mất mát to lớn cùng anh Mark, các cháu Lan Anh, Khôi và các anh chị Phạm Đức Long, Phạm Bạch Hường, Phạm Đức Hiền, Phạm Bích Diệp, Phạm Bách Hợp cùng gia đĩnh ở miền Bắc California.
Vô Cùng Thương Tiếc
Thay mặt gia đình
Phạm Trung Cảnh

---

MS Đinh Thống Nguyên Quản Nhiệm Hội Thánh Tin Lanh Tuy Hoa.
MS QN Vo Thanh Phe va Tin Huu Hoi Thanh..Nguyện Chúa Thánh Linh Yên Ủi đại gia đinh họ Phạm.
AMEN

---

PHÂN ƯU
Chúng tôi rất bàng hoàng , xúc động và vô cùng thương tiếc
Trước hung tin em PHẠM BỘI LAN đã đột ngột qua đời,  hưởng dương  60 tuổi
Xin thành kính chia buồn cùng quí anh chị em:
-Phạm Đức Hiền
-Phạm Bích Diệp
-Phạm Bách hợp cùng toàn thể tang quyến
Nguyện cầu Hương Linh Bội Lan sớm được siêu thoát. 
Lê Phan Tuyết và gia đình Thành kính phân ưu
http://lethihoainiem.blogspot.com

----

Quá bất ngờ với hung tin này, tụi em, vợ chồng Đặng Kim Côn và Châu Thị Kim Hồng, đang ở xa quá (VN), không đến thăm viếng và tưởng niệm Bội Lan được, xin được gửi đến anh Hiền và tất cả các anh chị em trong gia đình lời chia buồn chân thành nhất.
Mong Anh Hiền giúp chúng em cầu nguyện cho Bội Lan được an ủi trong vòng tay thương yêu của Thiên Chúa.

Đặng Kim Côn & Châu Thị Kim Hồng

------
Nhận được tin buồn cô em gái của anh Phạm Đức Hiền là Phạm Bội Lan đã mãn phần.
Thành thật gữi lời phân ưu cùng gia đình chị Bội Lan cùng tang quyến. Nguyện cầu hương linh
chị được Viên Mãn.
Minh Phùng.

----
CHIA  BUỒN

Bàng hoàng và đau buồn khi nhận được tin CHS Phú Yên:
Chị PHẠM BỘI LAN
Đột ngột từ trần vào ngày 02 tháng 7 năm 2013
(Nhằm ngày 25 tháng 5 năm Quý Tỵ)
Tại Mountain View, California, USA.
Hưởng thọ 60 tuổi
Thành kính chia buồn cùng anh Mark và các anh chị
Phạm Đức Long, Phạm Bạch Hường, Phạm Đức Hiền,
Phạm Bích Diệp, Phạm Bách Hợp cùng tang quyến.
Nguyện cầu linh hồn chị Phạm Bội Lan sớm về cõi vĩnh hằng.
THÀNH KÍNH PHÂN ƯU
GIA ĐÌNH CỰU HỌC SINH PHÚ YÊN
HỘI ÁI HỮU PHÚ YÊN BẮC CALIFORNIA


---
Anh Đức Hiền thân quý mến,

Rất bất ngờ & buồn khi nghe hung tin chị Bội Lan qua đời.
Tuy nhiên mỗi cuộc đời chúng ta đều nằm trong chương trình toàn hảo của Thiên Chúa.  Tạ ơn Chúa, Ngài đã tiếp rước chị Bội Lan về an nghĩ trong nước bình an của Ngài.
Rất tiếc vì ở Colorado cho nên em không thể về San Jose dự buổi "picnic" như chị Lan muốn. Nhưng em cầu nguyện xin Chúa Thánh Linh an ủi và ban thêm ơn sức mới cho gia đình, nhất là trong sự chia tay về phần xác, để rồi chúng ta sẽ cùng gặp nhau trong nước vinh hiển Ngài một ngày không xa...
Cho em gởi lời thăm anh Long, chị Hường, chị Diệp, chị Hợp .

Riêng em không khi nào quên những bài tình ca quê hương mà anh đã đệm guitar & nghêu ngao hát trong đêm Giáng sinh "không ngủ" trên sân thượng nhà thờ Sài-gòn năm 1972.. không biết anh còn nhớ không? (nhất là bản "Nghìn Trùng Xa Cách", với giọng buồn trầm lắng, nghe thật nức nở như từng giọt cà phê đậm chậm rãi nhỏ xuống một trời mênh mang niềm thương nhớ......), lúc đó, đứng trên sân thượng nhìn xuống đường Trần Hưng Đạo, anh có nói: "Một ngày nào đó, khi đi ngang nơi nầy, kỉ niệm xưa sẽ sống lại..." .. không biết anh có dịp đi ngang qua nhà thờ này & có nhớ lại kỉ niệm "đêm không ngũ" của Thiếu Niên Sài-gòn xa xưa không..? 

In Christ Love,
em Trần Đình Hân 

----

THƯƠNG NHỚ VỀ BỘI LAN 

PHẠM BỘI LAN, NGƯỜI BẠN THÂN THƯƠNG ĐÃ VĨNH VIỄN CHIA TAY CÁC BẠN TRONG NHÓM NGUYỄN HUỆ 65-72. XIN GỞI LỜI CHIA BUỒN VỚI MARK CÙNG GIA ĐÌNH TANG QUYẾN. NỖI ĐAU ĐỚN MẤT ĐI NGƯỜI BẠN QUÍ KHÔNG LÀM SAO BÀY TỎ HẾT ĐƯỢC, XIN NGUYỆN CẦU CHO BẠN SỚM ĐƯỢC CHÚA ĐÓN VỀ CÕI VĨNH HẰNG.


THAY MẶT CHO CÁC BẠN NHÓM NGUYỄN HUỆ 65-72 Ở VIỆT NAM & HẢI NGOẠI.
THÀNH KÍNH CHIA BUỒN

TÌM ĐÂU BỘI LAN BẠN HIỀN
 Hôm nay có vì sao rơi!
 Bạn về cõi ấy, buồn ôi...là buồn
 Bội lan ơi! Bội Lan ơi!...
 Biệt ly không nói nửa lời chia xa!
 Nửa vòng trái đất còn ta.
 Bạn bè, trường cũ thiết tha một thời.
 Bội lan ơi! nhớ cả đời...
 Tình chồng, nghĩa vợ rối bời lòng nhau
 Bạn đi muôn trái tim đau
 Ngậm ngùi ta biết tìm đâu bạn hiền?
 TUYẾT 12A2 NH

----
Các bạn ơi,
Mình mới từ Nice về vừa mở máy ra lá thấy Mỹ Hoa trên Skype báo tin Bội Lan liền; (cô em gái nóng lòng để báo tin này này đến với chị mình). Nhưng mình vừa hoảng hốt lại vừ khnôg tin… Co em đã khuyên chị hãy bình tĩnh mở hộp thư ra coi và vừa nhớ một người bạn học của Mỹ Hoa là Nguyễn Đình Chiến gởi mail về tin Bội Lan để mình verifier….
Đúng ra hôm nay (July 12) là ngày mình gặp Bội Lan trong buổi réunion với Hội Thánh Tin Lành ở Liège).  Nhưng mình không có duyên gặp Bội Lan ở xứ Bỉ này; mặc dầu đã gặp nhau 2 lần ở San Jose; lần nào Bội Lan cũng rất nhiệt tình chạy tới, chạy lui; chở mình đi shopping; kêu gọi bạn bè ở San Jose họp mặt.

Đúng như lời thầy Đống đã nói Bội Lan là một người năng động, nhiều tình cảm và sống hết mình cho người khác….Chắc chắn Chứa sẽ đón nhận BL của chúng ta một cách ưu ái, và giờ này Bội Lan đang thanh thản trên nước Thiên Đàng.  Chúng ta đang nhớ BL nhiều lằm; và hạy tiếp tục cầu nguyện cho BL nhe các bạn.

Ngủ đi Lan: giấc thảnh thơi
Trở về cát bụi bạn đời xót xa
Đốt trầm hương, khóc Bội Lan
Ngậm ngùi vĩnh biệ, bồn lai vĩnh hằng.
Thân mến chúc các bạn tâm an lạc.
Lê Thị Mỹ Linh 
                                 
------


Dear Bội Lan's family,

I will write in English so that Mark can also read.
Although I did not know Boi Lan, hearing her sudden departure from this world has left me so sad. Only a month ago, I lost a good friend suddenly in similar circumstances. I was traveling to Boulder, CO when I knew of the sad news. It had affected me the entire trip. I could not stop thinking of Boi Lan and her family and how heart-broken you all must be. I looked at her pictures which her family had kindly posted and I remember a vibrant and beautiful person with a big smile and even a bigger heart. It is lovely that Bội Lan had decided to donate her organs to great causes. May her spirit live on forever in those who will be able to continue to breath life through her love of life and generosity.


Following are two of the poems that remind me of Boi-Lan that I would like to share with you.

To Bội Lan's husband, Mark:
I have always known
That at last I would
Take this road, but yesterday
I did not know that it would be today.
NARIHIRA (9th century)

To B̀̉ội-Lan's family
Ngày sẽ hết, tôi sẽ không ở lại
Tôi sẽ đi dchưa biết đi đâu
Nhưng tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu.
Bùi Giáng
With sympathy,

PhuongHang Phan

-----
Lá Thư cuối cùng của Lan gởi cho các bạn:

Các bạn thân mến

Đây là một vài cảm nghĩ của một người con mới mất đi người mẹ yêu dấu của mình và cũng là một lời cảm tạ gửi đến bạn bè thân thương của mình.

Đã từ lâu những khi nhận được tin buồn của bạn bè, người thân vừa mất mẹ, mình tìm lời an ủi, chia xẻ với người ấy nhưng có lẽ, mình vẫn chưa thấm hết sự mất mát này cho đến khi mình là một trong những người ấy

Trước hết Bộilan gửi đến tất cả bạn bè thân thuơng của BL (qua email qua phone, từ Belgium,  Holland Canada,  từ VietNam  và trên nước Mỹ) , lời cảm tạ chân thành của BL và toàn thể gia đình, những lời chia buồn và an ủi là một trong những sức mạnh tinh thần giúp BL vơi đi nỗi nhớ thương  vừa mất đi người mẹ thân yêu của mình.

Mẹ của mình đã trải qua 1 thế kỉ làm người, lòng mẹ thì lúc nào cũng bao la và tình thương của mẹ không có gì có thể so sánh được và có thể khẳng định một điều là, người mẹ nào cũng như vậy nên mình không nói lên hết được lòng thương của mẹ mình với các bạn, nhưng có 2 sự việc xảy ra trong những ngày cuối đời của mẹ, dành cho cô con gái ut của mẹ, làm mình không thể nào cầm được nước mắt mỗi khi nghĩ đến và cảm tưởng như tiếng nói của mẹ vẫn vang vẳng đâu đây.

Hôm mới đưa mẹ vào nhà mới của mẹ (viện người già) , mình trải qua một tuần cảm lạnh nên có vài ngày không vào thăm mẹ, vừa vào đến nơi mình nói với mẹ rằng , "con xin lỗi bà, mình gọi mẹ mình bằng bà thay cho các cháu, con bị cảm nên không vào thăm bà được", mẹ mình nói ngay, con nhớ quàng khăn và mặc ấm vào, thế là nước mắt cứ tuôn ra không cầm lại được, 

Vài tuần trước khi mẹ mất, mình ra ngoài tìm thức ăn, thấy mẹ ngủ say nên không  nói với mẹ mình ra ngoài, nhưng khi nghe tiếng chân của mình vào, lúc ấy mình nghĩ bà ngoại cũng đã mệt mỏi lắm rổi và đang ngủ say với những liều thuốc giảm đau, nhưng vẫn mở mắt ra hỏi mình, con ăn chưa?? sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.. làm sao mình có thể quên được những hình ảnh này các bạn ơi?? 

Điều làm mình cảm động nhất, và muốn chia xẻ với các bạn là đó là, dù người đã trăm tuổi như mẹ, trí nhớ đã mòn mỏi nhưng tình thương con mình, lo lắng cho con của mình cũng giống như lo cho một đứa bé...sợ con bị lạnh và sợ con bị đói...

Sau hết, chị của mình có nói một câu, mình nghĩ rất có lý, những ngày cuối mẹ đã từ chối ăn uống, muốn ra đi bình yên để cho các con của mình không chịu cực nữa , dù mẹ không nói được nhưng mình hiểu đó là ý nguyện của me...đúng như câu nói " lòng mẹ như biền thái bình... mom is very thing, mẹ là tất cả, mất mẹ là mất tất cả phải không các bạn???

Vì vậy mình chỉ có thể chia xẻ một điều mình cảm nhận nơi đây, làm nhiều , làm ít cho bố mẹ già của mình , không quan trọng, nói vậy có nghĩa là, ở xa, ở gần, hoàn cảnh , điều kiện sống cho phép mình làm được gì thì mình làm , thăm viếng, chăm sóc bố mẹ già tùy theo mỗi người, và khi cha mẹ mất đi, mình không nên hối hận vì chưa làm đủ cho bố mẹ của mình, vì theo kinh nghiệm của BL, cho dù mẹ có sống thêm ít lâu nữa, làm con như mình mình cũng không làm thêm nhiều hơn được...

Nước chảy xuôi giòng , nước không chảy ngược giòng.. nên ai còn cha còn mẹ, làm được gì thì mình làm   với hết tấm lòng của mình, cha mẹ mình sẽ hiểu được.. và vẫn thuơng yêu mình cho dù mình không có cơ hội để làm 

Một lần nữa, BL và gia đình chân thành cảm tạ tất cả những người bạn thân thuơng của BL khắp nơi

Thân mến chào các bạn

Bội Lan va gia đình thành thật tri ơn..

P.S: BL rất cảm ơn LâmThu, VinhHiền, Lan Hương và Viet Thanh đã đrat cam on LamThu, VinhHien, Lan Huong, va Viet Thanh đã đến dự lệ tưởng niệm mẹ của mình, cảm ơn rất nhiều.  (Lan Hương ơi, BL không có email Xuân Thanh, nhờ LH chuyển giùm email này cho XT nhé)