Hàng phượng xưa nay đã thấy già,
Nguyễn Huệ buồn, hôm nay sao lạ quá,
Kỷ niệm thầy trò oà vỡ trong tôi.
Ngày ấy xa rồi Hoàng Diệu nhạt nắng,
Đưa tôi đi chung lối nhỏ đến trường,
Những học trò tinh nghịch dễ thương,
Tà áo trắng trong gió chiều bỡ ngỡ.
Rồi một sáng nắng vàng rơi lã chã,
Từng giọt bay trên mái tóc em xanh,
Sân trường sớm chào cờ nghe rộn rã,
Vạt áo thiên thanh phất phới mộng lành.
Tiếng hát cất cao đậm màu sông núi,
Quê nhà xưa giờ hấp hối chiều nay,
Đồng nghiệp tôi phương trời nào có biết,
Có một người đang lặng lẽ say.
Ông giáo già bên hiên trường hoang vắng,
Những mái đầu xanh lưu lạc nơi nao?
Chiếc lá cuối thu lìa cành lẳng lặng,
Xé đời ông từng mảnh vỡ xôn xao.
Con bướm nhỏ lượn lờ bên hoa dại,
Bướm là ai mà bướm lại rong chơi?
Kỷ niệm ơi xưa nay hòa quyện lấy
Một ngày kia bướm lạ bỗng bên đời.
Huỳnh Giáo.
No comments:
Post a Comment