DƯ ÂM ĐẠI HỘI 5
Thukỳ
Lạy Chúa con chờ đợi
Đại Hội 5 đến đây,
Nhưng chỉ
còn đêm nữa
Là mình
phải chia tay
Đường về
mưa bay bay
Mimosa
thôi nở
Trong
lòng tôi hôm nay…
Nắm tay nhau để nói "good bye" mà bàn tay còn giữ chặt. Dù chặt thế nào cũng phải xa nhau. Những giọt lệ những lời nói vội vàng hẹn hò tái ngộ. Ôi buồn làm sao. Ai chứng kiến cũng cảm thấy mủi lòng. Hình như càng lớn tuổi tình nghĩa càng sâu đậm, nhìn quý Thầy Cô lặng lẽ ra đi; rồi học trò tóc cũng hai màu sương gió. Những ngày vui ngắn ngủi qua mau, bao nhiêu bịn rịn luyến lưu rồi cũng đành chia tay.
Trên đường về mệt mỏi chán chường, hai dòng lệ nóng tuôn trào dù
không muốn khóc, có mấy ai trong đời không trải qua cảnh biệt ly, nhưng người
Việt chúng ta chắc nhiều cảnh đau lòng
nhất vì biết bao lần mình phải chia tay:
Đây là giọt
lệ phân ly,
Ngày mai
anh ở, tôi đi não lòng.
Cảnh cũ hôm nay sao buồn bã lạ thường. Cũng hoa nở, nhưng không còn tươi đẹp. Nỗi buồn
cứ xâm chiếm mãi trong hồn, làm tôi thêm mệt mỏi chán chường. Cố gắng làm vui tôi, nên một số người bạn đã
rủ nhau đến thăm nhà tôi và thành phố nơi tôi ở, trong đó gia đình Đức Trí; vì
vậy chúng tôi kéo thêm những ngày vui vội vàng bên nhau qua những buổi cook
in và cook out thân mật bên bờ biển.
Về lại nhà một ít nhiều trống vắng, nhưng khi các anh chị kéo đến
thăm thì niềm vui lại dâng lên, tiếp tục
những ngày vui nói chuyện tếu kể nhau nghe kỷ niệm vui buồn, những đêm thức
khuya cụng ly, dù chỉ là nước lọc hay coffee cũng thú vị. Đêm nào cũng quá nửa
đêm mà chẳng ai muốn đi ngủ; đã vậy, sáng lại còn thức sớm: có người thì ngồi
câu cá bên bờ biển, kẻ pha café, cắt bánh ngọt, làm đồ ăn sáng, vui ơi là vui.
Giá gì mãi mãi kéo dài những ngày như thế
thì chẳng khác nào thiên đàng nơi hạ giới.
Những buổi trưa, dù ăn uống đơn sơ, nhưng cũng thấy ngon chi lạ, những
ly bia ly rượu tăng phần vui thích cho các món ăn thêm hương vị như cá nướng,
canh chua…. Những buổi tối, dù tắt tiếng, cũng ca hát líu lo, nói chuyện
huyên thuyên không dứt; những nụ cười vang lên giòn giã, lấp đi những tiếng sóng
nhẹ vỗ bờ….
Những buổi chở nhau ra giữa đảo tắm biển, nhìn các nàng “tiên
già” khoe mình trong những bộ đồ tắm, làm cho những bộ bikini cũng thẹn thùng;
thế mà mấy nàng cứ vui đùa như con trẻ, (còn mấy ông thì phô ra những chiếc bụng
phệ), nhảy nhót tưng bừng dưới nước đùa theo đợt sóng dạt dào, dzui chi lạ. Biển cát trắng, nước trong xanh mát rượi và
đẹp lạ lùng. Nhờ những buổi tắm trưa này
mà mấy nàng đã trở nên đen giòn, trông những nàng thiếu nữ Hawaii.
Sáng thứ Năm thì gia đình Đức Trí đến thăm nhà tôi, không khí càng thêm tưng bừng khi gần 30 bạn trẻ đến thăm, làm cho bờ biển Navarre rực sáng qua những chiếc áo mầu hoàng kim, trông thật dễ thương và đẹp chi lạ. Kỳ này không những áo nàng mà áo chàng cũng vàng để về tha hồ yêu hoa cúc. Chủ nhà thì quần vàng áo trắng trông cũng vui tươi và nụ cười luôn nở trên môi, như một bó hoa hồng thật đẹp mà các anh chị Đức Trí trao tặng cho tôi như một tấm lòng hồng hiếu khách, chân tình, làm tôi thật cảm động rưng rưng.
Bãi biển sau nhà tôi đã trở thành một địa điểm du lịch với những
du khách tha hồ chụp hình lưu niệm và nhảy múa, vang lên tiếng cười như một
buổi rước dâu. Nhưng đám cưới này lại
không thấy chú rể Xuân Hòa đâu cả; chỉ còn Cô “râu” Tuyết Hương. Chắc là chàng bận “hành quân”.
Chơi chán, những nàng tiên nga đói bụng thèm đồ ăn Việt Nam nên mọi
người vào sân ăn gỏi gà, chả giò, bánh pâté chaud, thịt nướng, canh chua cá
kho tàu… ai ăn cũng khen ngon, làm chủ nhà vui quá sức, vì mấy hôm nay ăn
toàn đồ Mỹ nên có một chút Á Đông thì chắc sẽ ngon, lại thêm những món
dessert như bắp luộc dưa hấu ….
Ăn xong chúng tôi rủ nhau đi biển tắm. Trên con đường ra điểm hẹn, có lẽ vì mải nói chuyện, nên tài xế đã chạy quá tốc độ giới hạn 20 MPH nên bị cảnh sát chặn lại bên bờ biển để kiểm tra giấy tờ và bằng lái. Nhưng có lẽ thấy họ là du khách, nên một lúc sau thì mấy chàng cảnh sát công lộ dễ thương đã cho chúng tôi đi, vì biết dân California không quen luật Florida. Thế là những nụ cười héo hắt lại ngời sáng vì thoát được những chiếc tickets phiền toái. Hú hồn!
Nhóm Đức Trí đã làm cho bờ biển Navarre trong xanh cát trắng trở
nên rạng rỡ hơn bởi các nàng “tiên nữ” đừa giỡn với thiên nhiên, nếu ai dừng
chân sẽ tưởng mình lạc vào cảnh thiên thai, với các em trẻ đẹp xinh xắn toàn
Hoa Hậu, Á Hậu “hầu nẩm”. Những tiếng
cười trong trẻo vô tư vang lên hòa vào sóng biển, tạo nên một liên khúc tuyệt
vời, các chàng cũng vội vàng nhảy xuống bên các nàng để thi thố tài năng bơi
mà chẳng bao xa vì “tuổi già sức yếu”, nên chỉ vài vòng là thở hụt hơi, chỉ
có các nàng vẫn đùa vui nghịch ngợm mãi cho đến khi “bóng ngả gần chiều.”
Về đến nhà anh chị Võ Thái sắc và Mai Phương đã đến đang nấu crawfish, luộc sausages, làm thức chấm với bánh, thêm vào đó món hấp dẫn nhất là cua luộc và tôm tươi ngon chi lạ, đúng là hải sản tươi nên ai cũng khen và ăn thật tình chiếu cố. Chính tay anh Sắc nấu nên hương vị thơm ngon cay hơn tiệm, tuyệt vời hơn nhà hàng sang trọng, cám ơn anh chị đã hết lòng chở mấy bao crawfish đến còn lo nấy nướng thật hết ý. Tất cả đều chiếu cố thật tình và vui say cho đến tối.
Chương trình karaoke thật hấp dẫn nào hợp ca, song ca, đơn ca, hát theo bè do Thầy Nhạc tập, nhạc Việt nhạc Tàu… hát những bản ngày còn tiểu học nhưng vui lạ lùng, vũ múa tứ tung, nhìn các bạn tươi vui sống lại một thời còn rất bé, có bao nhiêu tiền chưa chắc tìm lại chút tuổi thơ như chúng tôi đêm hôm nay, chẳng hạn như bài “Kìa Con Bướm Vàng” “Ai Bảo Chăn Trâu Là Khổ”, “Tò Te Cây Me Đánh Đu”…đã mang tôi về tuổi trẻ, khiến chưa bao giờ chúng tôi có được giây phút vui vẻ và thoải mái như vậy.
Dù vui thế nào cũng phải chia tay, đêm đã khuya và ai cũng mệt mỏi
nên đành chia tay nhau, để sáng mai còn sức đi thăm danh lam thắng cảnh khác. Những chiếc xe mimi van từ từ lăn bánh, chúng
tôi đứng nhìn theo vẫy tay trông theo cho đến khi xa dần ngoài cổng. Hẹn gặp lại nhau Đức Trí thân yêu.
Sáng nay, sau khi uống café và ăn sáng xong, nhóm còn lại gồm anh
chị Nhạc-Hương, anh chị Sắc-Phương, anh chị Hùng-Hợp, anh Hiền “khô”, chị “Cỏ
May” và chị Hồng Hải cùng người đẹp “Vị Thủy và cháu “Chôm-chôm” chúng tôi rủ
nhau đi Destin ngắm cảnh; nhưng chạy lòng vòng hoài vẫn không tìm được chỗ đậu
xe, nên đành để tài xế canh xe, còn chúng tôi xuốn biển chụp hình; tình đi du
thuyền, nhưng ai cũng sợ say sóng và cá “mập” nên loanh quanh một lát rồi
quay về nhà.
Thứ Bảy, buồn ơi là buồn khi phải chia tay, ai cũng ngậm ngùi rơi
lệ, chỉ mong chuyến bay trễ lại để được quay về vui vẻ bên nhau thêm vài hôm
nữa, nhưng Trời đâu có chiều lòng gia chủ nên chuyến bay nào cũng rất đúng giờ,
đưa tất cả lên phi cơ quay về một mình mới thấy thấm thía nỗi buồn cô quạnh,
vui bao nhiêu thì buồn bấy nhiêu, các bạn đã quấy rối cảnh đời yên tịnh của kẻ
“tu hành” này rồi đấy nhé: “người đi kẻ ở ai sầu hơn ai?” Nhưng dĩ nhiên là
gia chủ, vì bây giờ còn lại một mình nên buồn ghê gớm lắm.
Đêm nay chẳng còn nghe những tiếng cười, chẳng còn vang vọng lời
ca, Đại Hội qua đi, dư âm còn vang vọng, hợp rồi lại tan biết đến bao giờ có
dịp tương phùng, ngồi đây trong căn nhà vắng bao nhiêu kỷ niệm bao nhiêu
khuôn mặt thân thương hiện ra, bao nhiêu nụ cười ghi nhận, bao nhiêu lời thiết
tha, dù buồn nhưng ít ra cũng còn kỷ niệm, tiền bạc kiếm ra nhưng kỷ niệm còn
đâu nữa chỉ còn chăng trong hồn một chút bâng khuâng:
Anh buồn
còn chốn thở than,
Em buồn
như ngọn nhang tàn thắp khuya.
Còn gặp
nhau thì hãy cứ vui,
cuộc đời
như nước chảy hoa trôi,
Lợi danh
như bóng mây chìm nổi,
Chỉ có
tình thương để lại đời.
Hẹn gặp
nhau và hãy giữ mãi tình êm đẹp.
Navarre biển đẹp
ai ơi
Người xưa xa cách mỗi nơi một người.
Navarre June 25, 2015
Thukỳ.
---------------------
Kính mời quý thầy cô và các anh chị xem thêm hình ảnh trong 4 tập album của:
1.
Gia Đình Đức Trí:
2. Lê Kiệt:
3.
Thukỳ:
No comments:
Post a Comment