Friday, October 29, 2010

CHÚ GÀ NÒI..

Từng bước chân khua vang, lòng tôi miên man nghĩ ngợi, ngày đầu đi thi Đệ thất, hồi hộp lo sợ, một mình một thân, Ba ngoài chiến trường, Mẹ có mang em bé, người chị Họ mới qua đời, nên chỉ một mình tự lo liệu. Bỗng tiếng kêu chíp chíp bên vệ đường, chú gà con cố lê lết để được đứng dậy và chạy theo mẹ đang dẫn đàn con đi về hướng con đường vào xóm. Tôi cùng đám bạn trên đường đến trường để dự thi năm Đệ thất, trước đó tôi đã bị cảm, nhưng không thể nào vắng mặt trong kỳ thi, tôi cố gắng uống thuốc mà tôi sợ nhất là loại được mua ở tiệm thuốc bắc Tế An Đường tên thuốc Thối Nhiệt Lộ, vừa hôi vừa đắng, phải chuẩn bị viện kẹo sau khi uống, đã uống hết 3 chai mà mũi vẫn sổ, đầu vẫn nhức...

Trên tay chiếc khăn mù xoa để lau mũi, tôi đã thấy chú gà con bên vệ đường kêu cứu, tôi đã động lòng, dùng chiếc khăn nhặt chú gà lên và gói trọn trong chiếc khăn, chiếc xe đạp nào đó đã vô tình cán vào đôi chân , nên chú gà con đã bị thương..

Trước hiên trường của lớp học, tôi bắt đầu hồi hộp, trống ngực tôi đập liên hồi, như làm một việc gì tội lỗi, tụi bạn từ các trường tập trung về để dự thi, vì họ sắp xếp theo tên, nên tôi đã làm quen thêm bạn mới, những người thân của các bạn chia tay, khích lệ còn tôi chỉ một thân đứng để lo lắng, không biết thân phận của chú gà con như thế nào, lòng thầm mong chú gà sẽ ngủ thiếp đi, để tôi bớt lo lắng hơn...

Trống trường báo hiệu tất cả học sinh vào lớp, tôi rất vui khi gặp người chấm thi là Cô Tú đã dạy tôi năm học lớp 3, tôi hy vọng cô nhớ tôi và sẽ không làm khó gì?
Để chú gà dưới học bàn, tôi hơi an tâm và thầm khẩn "Gà ơi ngủ ngon đừng quấy rầy nhé"..

Giờ thi toán đầu tiên, tôi cố gắng tập trung để làm bài, bên cạnh tay trái người con trai, và tay phải cũng con trai, còn tôi ngồi chính giữa, không để ý tôi chăm chú làm bài, nhưng kỳ lạ 2 người này ngồi cắm bút như đang chờ đợi một cái gì đó, bỗng một tiếng động, một tờ giấy được vò như hòn bi bắn trúng vào tay áo của tôi, tôi giậc mình lượm lên, thì người bên cạnh giựt lấy, À! thì ra chờ người ngoài trả lời bài thi dùm, tôi lắc đầu mỉm cười biết được mánh của họ, thì chú gà bỗng thức giấc và chíp chíp, đang trong bầu không khí yên lặng tự dưng nghe tiếng kêu, Cô Tú nhìn quanh quất để phát hiện, người bên cạnh nhìn tôi, và tôi nháy mắt để trao đổi câu chuyện thầm kín..

Sau khi nộp bài xong Cô Tú đến gần thăm hỏi thì nghe tiếng kêu càng lớn hơn, tôi đặt bàn tay dưới học bàn tìm cái mỏ chú gà bóp lại.. Giờ giải lao sau đó tôi thở nhẹ, còn lại môn luận văn thì sẽ hoàn tất cho kỳ thi, tôi thấy thương chú gà, mong hết giờ để đem chú về nhà mà chăm sóc...

Rồi thời gian cũng trôi qua. Tôi có 5 người em hy vọng đem chú gà về khoe với các em của mình, khi về đến nhà tôi như một người y tá, tôi lấy thuốc tím rữa vết thương, lấy nghệ giã nhỏ, dùng miếng vải băng lại và lấy cơm đút cho chú gà, dùng siranh bơm nước vào miệng, em tôi bảo:
-Sao nó không có lông, mà cái bụng nóc thật to, cái đuôi như đuôi tôm,gà gì kỳ vậy?...

Tôi cũng không rành, nhưng càng ngày nó càng lớn lông mọc nhưng không giống đàn gà mà Mẹ tôi nuôi ở nhà, nó hoà mình sống chung với bầy gà nhà, bỗng một hôm thấy cựa chưng nó mọc dài thêm, và phong độ như muốn đá lộn, bình thường khi tôi đi học về gọi gà về ăn, nó nghe tiếng của tôi, thì 3 chân 4 cẳng chạy cắm đầu, tôi thương nó lắm, người bạn đã được tôi cứu mang về nuôi, nó đã sắp chết mà nay sống lại thật hiên ngang. Anh Dũng con Bác Tư Cầu giặc ủi quần áo bên cạnh nhà, anh bảo giống gà nòi này quý lắm,lúc đó tôi mới biết tại sao nó khác thường.. Nên tôi gọi nó là NÒI...

Một hôm khi đi học về em tôi chạy ra đón tôi ở đầu ngõ:
-Chị ơi! con Nòi nó chết rồi, ai bắn nó sau đám rau muống, Mẹ hay đã đem nó vào, Mẹ làm thịt nó và nấu cà ri rồi.
Nước mắt tôi đầm đìa chạy đi tìm, không tin là nó đã chết, tôi gọi Nòi thất thanh, nhìn đống lông đã nhổ bỏ bên cạnh đám rau, tôi mới tin, và cả ngày hôm đó tôi không màn ăn uống, tôi nhớ nó, và hình dung lại ngày đầu cứu nó về chưa đầy một năm mà nó vĩnh viễn ra đi...

Hôm nay ngồi ôn lại, tôi viết câu chuyện cuộc đời niên thiếu, để các con tôi sẽ hiểu , Mẹ của chúng nó cũng có một tuổi thơ thật hồn nhiên đầy kỷ niệm...

Modesto 10/07/07
Hồ Duy Hạ

TÌM LẠI HƯƠNG XƯA
Ngồi lại bên nhau kể chuyện xưa

Một thời áo trắng nói sao vừa

Sân trường Nguyễn Huệ hàng dương rũ

Em mái tóc thề trong gió đưa


"Nhớ lại bên hiên tuổi ấu thơ

Năm thi đệ thất em nào ngờ

Chú gà con nhỏ nằm lây lất

Gói trọn trong khăn em ngẩn ngơ


Giờ toán trôi qua phập phổng tim

Gà ơi! Nhớ ngủ hãy nằm im

Nếu mà lộ chuyện thì ta sẽ

Mất hết thời cơ không thể tìm...'"


Kể chuyện thầy nghe dĩ vãng qua
Bâng khuâng nhớ lại chuyện quê nhà

Bốn mươi năm thắm thoát trôi nhẹ

Gợi nhớ trong em niềm thiết tha


Tìm lại hương xưa bên mái trường

Líu lo tâm sự những yêu thương

Phú Yên, Tháp Nhạn Sông Ba chảy

Hình ảnh quê hương phủ ngập đường..


Một chút gợi nhớ về quê hương, kính tặng đến thầy cô Thiều, các anh chị trong buổi họp mặt đêm Chúa Nhật Ngày 24 Tháng 10 Năm 2010 tại tu thất chị Hồng Vân

Hồ Duy Hạ

No comments:

Post a Comment