Sunday, November 14, 2010

DIỄN ĐÀN THƠ ĐƯỜNG NGUYỄN HUỆ

Nhờ slideshow của thầy Nguyễn Khoa Đằng mà chúng ta đã đựợc thưởng thức bài thơ Đường nguyên thủy (xướng) của nhà thơ NX Vạn mang tựa đề "Tuyết Trắng" để tặng “Tuyết Đen”

Tuyết ơi! Tuyết trắng dễ đâu già
Tuyết ngắm mây vờn gió lượn qua
Tuyết đổ ngoài hồ hoa vội chớm
Tuyết rơi trên nóc bóng không nhòa
Tuyết xuyên cành lá thêm thương mẹ
Tuyết ẩn vườn lan lại nhớ cha
Tuyết điểm tô đời muôn ánh đẹp
Tuyết luôn tươi tắn ấy duyên mà.

Từ Texas Lê Thị Hoài Niệm họa thành Nắng:

Nắng sáng trườn qua bụi cúc già
Nắng cười với lá lúc mưa qua
Nắng trưa chiếu thẳng đài hoa thẫm
Nắng xế soi nghiêng bóng lá nhòa
Nắng rải vườn hồng vui bụng mẹ
Nắng nung vạt cỏ phật lòng cha
Nắng bồi cảnh trí thêm tươi đẹp
Nắng rất cần cho sự sống mà !

Từ Việt nam, Phùng Quang Minh tức cảnh sinh biến “Nắng” thành “Lạnh”

Lạnh thêm bởi Tuyết phủ thân già
Lạnh buồn – nếu Tuyết phủ lướt qua!
Lạnh vui – nếu Tuyết còn phủ mãi
Lạnh đắm quanh ta…đừng xóa nhòa
Lạnh làm eo sèo tấm thân Mẹ
Lạnh xanh thảm cỏ đẹp lòng Cha
Lạnh bồi đêm tối thêm buổi sáng
Lạnh mà thiếu Tuyết chẳng mặn mà.

Từ Canada, Phạm Hải đã cũng nổi máu khôi hài biến “Lạnh” thành “Gió” (Tình):

Gió Tuyết rét căm trẻ hóa già
Gió Hè cực nắng tuổi Xuân qua,
Gió Thu ảm đạm tình thêm đẹp .
Đông phong về lại mát thịt da;
Gió Xuân nung nấu lòng thương mẹ
Gió Tết ấm lòng kiếp làm cha.
Gió lùa khung cửa yêu say đắm ,
Gió mát trăng thanh cứ thế mà…

(Chú thích của tác giả: Bạn Hiền ơi.
Cho toi tham dự nhé. Moi ban hay Ban Chap Hanh họa thêm bài Mưa Tình nữa thi se tuyet voi. Hihihi!!!)

Được ngẫu hứng bởi bài thơ “Gió”…lái của anh Phạm Quang Hải, anh Nguyễn Đình Cai, người có hỗn danh là Cai…dù cũng ngứa cổ và ngâm bài thơ bằng giọng nẫu qua bài họa “Thâu” để kêu gọi trời hãy thôi nắng, tuyết, mưa, gió và lạnh cho anh được sống vui với cây…dù của anh:
THÂU

Thâu nẩu dừng rơn, chạnh thân già
Thâu xin đừng NẮNG cực lòng wa
Thâu TUYẾT, bớt đi đầu gấu nhức
Thâu MƯA, giảm lợi mắt nhập nhoà
Thâu GIÓ, dường như mừng chớt mẹ
Thâu LẠNH, tưởng chừng dui thấy cha
Thâu đừng nhắc chi trời MƯA GIÓ
Thâu để cho tui sống dới mà
NĐC

Từ San Jose, nữ sĩ Hồng Hà cảm thấy tủi thân cho thân phận tha hương của mình đã biến cái vui tươi yêu đời của Hoài Niệm từ “Nắng” thành “Mưa”:

Mưa rơi mờ mịt thung lũng già (*)
Mưa khóc thương ai những ngày qua
Mưa chiều thấm lạnh lòng viễn xứ
Mưa sáng tha hương mắt lệ nhoà
Mưa trải ngàn xanh như ý mẹ
Mưa nghiêng khóm trúc quặn lòng cha
Mưa nhiều, ngẫm tiếc ngày nắng đẹp
Mưa nơi xa xứ chạnh nhớ nhà.
(*) Silicon Valley

(Ghi chú của tác giả: Hello anh Hiền,
HH cũng múa chữ cho vui đối bài Nắng nhưng câu cuối thì không. HH muốn bài Mưa có hồn thơ một chút vì thơ Đường thường hơi bị cứng. Hơn nữa câu 8 phải có ý liên đới với câu 1.
Happy New Year.
HH)

Và cuối cùng là bài NÓNG LẠNH của Phạm Đức Hiền

Lạnh quá thì thương mấy cụ già
Nóng nhiều thì tội cái thân wa
Lạnh ở ngoài trời còn quên được
Nóng tận tâm can khó xóa nhòa
Lạnh tay mụ vợ dance hip hop
Nóng cẳng thằng chồng nhót cha cha
Lạnh lùng y hệt như…Long Nữ
Nóng Lạnh là hương vị đó mà.


01/05/10
(*) Tiểu Long Nữ (Kim Dung)

No comments:

Post a Comment