Saturday, November 13, 2010

TAO NGỘ (Phóng sự tếu)



 

“TAO” theo tiếng Viêt có nghĩa là “tôi”,
đại danh từ ngôi thứ nhất đối đáp thân mật
giữa những người bạn như ca dao hát rằng:

Cái kiến mày kiện củ khoai
Mày chê tao khó, lấy ai cho giầu
Nhà tao chín ruộng, mười trâu
Có ao thả cá, có cầu rửa chân.

Hoặc để bầy tỏ sự giận hờn như:

Tao cầm cái dao
Mày làm sao tao làm vậy
Mày đi buôn cậy
Tao đi buôn hồng
Mày đi lấy chồng
Tao đi lấy vợ
Mày đi chợ
Tao đi chơi
Mày lên trời
Tao xuống địa ngục….

Tao cũng để chứng tỏ quyền uy của một người nào đó:

Ăn cơm tao, mày khổng biết lo,
Chẳng thà tao cho chó ăn no giữ nhà.

Còn NGỘ cũng là “tôi” theo tiếng Quảng Đông, như một anh chàng Đài Loan nào mà nói "ngộ ái nị" là coi như cuộc đời của cô gái Việt sẽ được lên voi hoặc xuống chó. Xin mời thưởng thức bản nhạc “Ngộ Ái Nị” mà hồi nẫm chàng Khánh từng hát để dụ dỗ cô Nga.

Hoặc giống như một anh Chệt Chợ Lớn bị thất tình ngâm bài thơ “Hai Sắc Hoa Ti Gôn” của TTKH rằng :

Nếu piết rằng lị đã lí chồng
Ngộ dzìa ngộ pán kái Hồng Kông
Mang tiền ngộ lổ dzô “Chị Lín”
Làm dzốn đầu tư ngộ mát lòng.

Thế những hai chữ “tao” và “ngộ” ghép chung với nhau lại là một cuộc trùng phùng hi hữu, đó là trường hợp TAO NGỘ giữa Trương Minh Chính và Nguyễn Thị Hồng Vân…..

Hồng Vân là một trong mỹ nữ nổi tiếng của Tuy Hòa như Hồng Hài, Hồng Bích, Hồng Phúc, Hồng Ân, Hồng Hoa, Hồng Hà và…..Hồng Thất Công, nhưng cô nàng này có lẽ có số “đỏ” hơn những cô “Hồng” khác, vì cậu con trai vừa mới tặng một căn nhà khang trang ở miền nam San Jose.

Vì Hồng Vân tính mở tiệc ăn mừng nhà mới nên tôi đề nghị cô nàng cho gia đính cựu học sinh Phú Yên Bắc California mượn nhà để đón tiếp 2 vị khách quý là Nguyễn Quốc Khánh từ Los Angeles và Trương Minh Chính từ Washington DC, và liền được chủ nhà nhiệt tình đồng ý.

Với sự vận động của Thanh Phước, vào chiều Chủ Nhật 24 tháng 10 có hơn 20 người đến tham dự buổi tiếp đón thượng khách, trong đó có cả thầy cô Lê Ngọc Thiều; nhưng lại thiếu khách quý Quốc Khánh, cái anh chàng thích quậy này vào tối hôm trước tham dự lễ sinh nhật 60 của Sáu Đông Thành, bị chủ nhà hát câu “tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu” (gặp bạn rượu thì uống ngàn chén vẫn không đủ), nên sáng hôm sau long thể bất an phải đón xe về LA, để ông bạn Chính bơ vơ một mình nơi đất khách quê người. Lẽ ra lần này cũng có Nguyễn Thị Thanh từ Seattle nữa, nhưng cuối cùng vì có một mớ cá Hồi cần mang về Việt Nam bán, nên đã lỡ hẹn.

Ban đầu Chính ta đơn thân độc mã không muốn đến nhà Hồng Vân, với lý do là không quen cô nàng, nhưng sau khi được tôi thuyết phục, cu cậu đã miễn cưỡng rủ Đặng Ngọc Lâm (em Đặng Ngọc Tú) cùng đến, mang theo món tôm ngâm kim chi với ngô, cay đến nỗi ai ăn cũng bốc khói trên đầu. Thi sĩ Hồng Hà trót rại ăn một trái bắp bị dị ứng tôm, suốt đêm thao thức, nằm ca rằng:

Đêm khuya không ngủ, tôi khẩn cầu
Cầu xin Thượng Đế xót từng câu…
Cầu mai “hết ngứa” đời tươi sáng
Nhân loại bình yên hết khổ sầu !!!

(Trích Bài Thơ “Đêm Không Ngủ” trong tập thơ “Giấc Mộng Vừa” của HH).

Khi khách bước vào căn nhà mới khang trang ngăn nắp của mình, Hồng Vân liền chỉ ngón tay vào mặt khách, còn khách cũng chỉ ngón tay vào mặt chủ rồi hai bên điểm tên nhau:
-Chính?
-Vân?

Té ra 2 người này từng làm việc chung với nhau tại MACV ở Tuy Hòa cách đây 40 năm. Thật là một cuộc “tao-ngộ” lý thú giống như:

Lâu nay liễu bắc đào đông
Bây giờ tao ngộ như rồng gặp mây
Forty-year breakaway
Nhờ tay tạo hoá đó đây tương phùng.

Thế là chuyện trò vui như tết trong lúc mấy bà chen chúc nhau trong bếp chuẩn bị những món potluck nóng hổi.

Vì số quan khách đến quá đông trong một căn nhà mới chưa kịp mua đủ furniture, nên có vài người phải đứng, kể cả chủ nhà.

Đầu tiên Đức Hiền giới thiệu quan khách, dĩ nhiên là thầy cô Thiểu trước, rồi đến Hội trưởng AHPY Hoàng Thân, cựu Hội trưởng Nguyễn Lực, Kim Côn, Đình Khuê, Ngọc Lâm, Minh Chính, Dậm-Phương, Nhượng-Phước, Hiền-Hoa, Thanh-Hoa, Lan Anh, Hồng Hà, Sáu Để, Hằng-Nga, và đặc biệt có hai người bạn mới An-Lệ.

Đại diện cho gia đình cựu học sinh Phú Yên tại San Jose, Duy Nhượng chào mừng quan khách và cảm ơn thầy cô Thiều cùng các anh chị đã bầy tỏ sự hiếu khách của Thung Lũng Hoa Vàng, bất chấp trời mưa, đến tham dự buổi tao ngộ trong không khí ấm áp của mùa Thu; anh cũng chúc mừng Hồng Vân có một căn nhà khang trang, 4 phòng ngủ, ở một mình không hết, nhất là sau vườn lại có một cái piscine xinh xắn, nên hướng mắt về phía Minh Chính, như nhắn nhủ rằng:

Nhà em có cái hồ bơi,
Một mình mà tắm: buồn ơi là buồn!

làm Hồng Vân, bẽn lẽn như cô gái mới về nhà chồng, cảm ơn mọi người đã đến viếng thăm ngôi nhà mới của mình; nhưng trong bụng rủa thầm:

Được chư vị đến viếng thăm
Em mừng...xanh mặt: hàng trăm việc làm!
Nào là mua ghế mua bàn,
Nào là phải nấu tôm càng, canh chua,
Dọn nhà gặp phải trời mưa
Cái chân bị trặc vẫn chưa được lành!

(Hôm dọn nhà Hồng Vân đã bị trặc chân nên không thể tham dự Picnic Hè của Hội Ái Hữu Phú Yên!)

Thấy sự nhiệt tình của quý thầy cô và các bạn hiếu khách tại San Jose, Minh Chính cảm động nói anh không ngờ lại được đón tiếp long trọng như như một hoàng tử, khiến mấy chị độc thân lấm lét nhìn chàng như nhắn nhủ:

Đi đâu cho thiếp đi cùng,
Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam.

Làm Duy Nhượng ghé vào tai tôi nói nhỏ:

Thấy nẫu đơn độc mà ham,
Ước gì tui cũng “đồng nam”* như chàng.
(* đồng nam: con trai chưa dzợ)

Thầy Thiều cũng bầy tỏ tâm sự được gặp lại một trong những học trò cũ đắc ý nhất của mình, nhưng bị cô Thiều ngồi bên cạnh cứ nhéo vào đùi thầy, sợ thầy nói nhiều làm bà con đói bụng, làm thầy lẩm bẩm:

Cho tui nói chút đi bà
Ở đây không được nói về nhà tui nói với ai?
(Thiện Tai, thiện tai!)

Phải nói chuyến viếng thăm California lần này của Minh Chính đáng đồng tiền bát gạo, vì khi xuống Los Angeles anh được Quốc Khánh và một nhóm bạn bè rủ đi Las Vegas, vừa được ngắm cảnh, lại còn được đánh bài và được tiền.

Đến San Jose anh cũng được dịp viếng thăm gia đình của anh Đặng Ngọc Tú, một trong những người bạn rất thân từng sống trong Xóm Di Cư Tuy Hòa, nhưng đã từ trần cùng với vợ cách đây khoảng 5 năm. Chính cũng đã có dịp thăm đại gia đình của cụ bà Phạm Đức Tuyền, gia đình thầy cô Thiều và một số bạn bè khác.

Nhân dịp này Chính cũng gặp lại một người bạn cũ là Vũ Thế Chính (con của ông Vũ Thế Bảo, hiệu trưởng đầu tiên của Trường Nam Tiểu Học Tuy Hòa). Chính “Sữa” và Chính “Sói” cũng là bạn trong Xóm Di Cư. Bức hình này chụp lúc 5 người bạn cũ Đức Hiền, Đình Cai, Thế Chính, Minh Chính và Quốc Khánh gặp nhau bên ngoài “Coffee Lover” uống cà phê bị gió thổi bay đi những bộ tóc giả. (Cám ơn Đình Cai đã chớp được bức hình lịch sử này!)

Chiều hôm trước, Minh Chính cũng đã đến viếng thăm gia đình của anh chị Lê Đình Lãm và Nguyễn Thị Hằng, tại đây có Nguyễn Huy Cường, người mà

Tôi đề nghị Chính nên về San Jose lập Xóm Di Cư mới rồi làm Xóm Trưởng tha hồ mà đi đêm.

Nhân dịp này tôi cũng được nghe một câu chuyện khá hy hữu đó là vợ chồng An-Lệ nói hôm đi dự Hội Ái Hữu Phú Yên, khi gặp tôi, anh chị tưởng tôi là Mục Sư Phạm Đức Long nên chào tôi nhưng thấy tôi tỉnh bơ, nên hôm nay gặp lại, Mỹ Lệ liền hỏi tôi có phải là anh em gì với Mục Sư Long không. Tôi trả lời rằng tuy 2 người cùng cha, cùng mẹ nhưng không phải là anh em, làm cho cho cô nàng vô cùng sửng sốt. Tôi giải thích rằng trước kia chúng tôi là anh em, nhưng bây giờ ảnh là con Chúa, còn tôi vẫn là chiên đen (black sheep), nên không còn là anh em nữa !

Tôi cũng khám phá ra Mỹ Lệ không những là một thi sĩ, mà hát cũng rất hay (sẽ giới thiệu văn thơ của Mỹ Lệ trong blog của Nguyễn Huệ). Mỹ Lệ từng là đồ đệ của Phạm Ngọc Thanh(em gái của Phạm Hồng Thái) khi còn học ở trường Tiểu học Thiên Ân, cạnh Vườn Trẻ Tình Thương trên đường số 6 Tuy Hòa mà Hồng Bích làm hiệu trưởng.

Trong phần karaoke, Mỹ Lệ đã hát tặng Minh Chính bài “Biển Nhớ” nghe rất…tới.

Hôm sau, Minh Chính trở lại miền nam California, chơi thêm 2 ngày nữa, gặp một số bạn bè như Hoàng Trọng Nghĩa, Thái Vân…, trước khi về Washington DC và đọc bài thơ “Về Đây” của Thanh Phước rồi ngẫu hứng họa bài:

DZỀ DZỐI!
Dzui N(ờ)..ắm!
Dzề đi.... khi mình còn s(ờ)…ung!
Gặp nhau.. tay bắt, mặt mừng...hân hoan,
Chuyện mình, chuyện bạn...râm ran,
Trên trờì, dưới đất.. lan man .. quên ngày !.....
Bạn bè mấy chục năm nay!
Bây giờ... được dịp...mày.. mày, tao.. tao,
Từ đứng đắn, đến ...tào lao.......
Đừng bỏ lỡ dịp (rồi) tiếc dzào ..tiếc dza !!!
Ngộ đây..mới đến đó...nha,
Dzui lắm ! đừng lỡ..kẻo tiếc dza..rồi tiếc dzào.

San Jose 11/5/10
Phạm Đức Hiền

Xin bấm và đây để xem hình ảnh Tao Ngộ

No comments:

Post a Comment