Monday, November 15, 2010

BẠN TÔI


Nếu tôi là một cái gương thần và nếu được hỏi "ai là người con gái đẹp nhất trên đời này?" tôi sẽ không ngần ngại trả lời "Hoàng Ánh".
Hoàng Ánh là người bạn cùng lớp, ngồi cạnh tôi ở lớp đệ lục 5 trường Nguyễn Huệ, Tuy Hòa và mặc dù chúng tôi chỉ được học chung một niên khóa rồi xa nhau năm chúng tôi mới có 13 tuổi, tôi vẫn giữ mãi trong lòng hình ảnh rất đẹp về bạn tôi.
Ánh có đôi mắt màu xanh. Không phải màu xanh ve chai của mắt người tây phương, không phải màu xanh xao động và quyến rũ của biển, đó là màu xanh rêu của một hồ nước thanh tịnh, bình yên. Tóc Ánh thường được buộc thành đuôi bằng một dãi ruy-băng hay một cái khăn vải và tôi không quên những sợi tóc con cong hình chữ C lòa xòa trước vầng trán xinh của Ánh. Ánh xinh đẹp lắm nhưng điều làm tôi yêu mến bạn chính là sự khiêm nhường và nhỏ nhẹ. Điều hiếm có nơi những người đẹp, dù họ chỉ đang là một cô gái nhỏ tuổi.
Lần đầu cầm tờ giấy chuyển trường lo sợ bước vào lớp học mới, tôi nhớ mãi nụ cười thân thiện của Hoàng Ánh khi bạn khẻ xích vào, nhường cho tôi một chỗ bên cạnh bạn.
Từ đó Hoàng Ánh luôn là người bạn tốt nhất, chân thực nhất, dịu dàng nhất giúp tôi làm quen với trường, với lớp với thành phố Tuy Hòa.
Ánh có tên gọi ở nhà là Tino "Hồi Ánh sinh ra mấy bà chị đang mê giọng hát của Tino Rossi nên gọi Ánh là Tino" Ánh giải thích. Ánh người Huế, con gái bác Nguyễn Ngọc Nông, Trưởng Ty Thông Tin. Nhà Ánh khá xa nhà tôi nhưng hầu như ngày nào chúng tôi cũng ở bên cạnh nhau sau giờ học. Ánh thường kể cho tôi nghe nhiều chuyện phim hay mà bạn từng được xem.
"Hè rồi Ánh đi Sài Gòn và có xem phim Ảo Ảnh Cuộc Đời. Phim có Sadra Dee đóng. Phim hay thật là hay. Xem là mình muốn khóc. Có một bà mẹ da đen sinh một đứa con da trắng. Nhưng đó lại là một bất hạnh. Cô gái lớn lên, đau khổ và muốn chối bỏ mẹ mình...."

Ngoài những chuyện phim hay, Ánh còn kể cho tôi nghe nhiều chuyên....bí mật

- "Ca sĩ TT ốm nhom hà. Cô ấy phải mặc 3 cái áo lót trước khi mặc áo dài".


Chúng tôi rủ rỉ nói vối nhau đủ thứ chuyện và không chán được ở bên cạnh nhau. Thuở ấy không gian và thời gian đều hào phóng. Ngày thì dài và niềm vui đầy ắp. Có lúc Ánh đi bộ lên nhà tôi. Gặp lúc tôi đang giặt quần áo, Ánh sà vào ngồi bên cành vò giúp. Chúng tôi phải lẹ lên để còn rủ nhau trèo lên núi Nhạn nhìn trời, nhìn đất.
Ánh dung dị và chân thành quá cho nên tôi rất ngạc nhiên khi sau đó biết rằng bạn tôi là một ngôi sao của trường. Bạn là cây văn nghệ nổi tiếng và được toàn trường ngưởng mộ. Ánh không tham gia hát, múa như hầu hết các nữ sinh xinh đẹp. Ánh là một.....diễn viên chuyên đóng hài kịch. Một lần, vào dịp văn nghệ quốc khánh tôi đã xem bạn tôi diễn kịch. Tôi không ngờ người bạn xinh đẹp như một nàng công chúa của tôi đã dám bôi mặt, vẽ râu để trở thành một thằng ở ngây ngô, khờ khạo và cả một rừng khá giả đã vỗ tay hoan hô vai diễn tài ba của Ánh..
Ánh hiểu biết con người và cuộc sống hơn tuổi của mình. Nhưng bạn không kiêu ngạo, ích kỷ, ranh mảnh. Bạn quá dễ thương để sớm biết rằng sống là để quên mình, yêu thương và tạo niềm vui cho người khác.
Như vậy làm sao tôi không yêu mến bạn và không bất ngờ, đau buồn nghe tin bạn sắp phải rồi xa chúng tôi.
Hè năm 1962, Hoàng Ánh theo gia đình chuyển về Dalat. Ngày Ánh lên tàu ra đi, tôi đứng ở sân ga nhìn theo chuyến tàu cho đến khi nó mất hút sau lưng núi Nhạn.
Ánh đi rồi tôi buồn muốn khóc. Thật không có tình bạn nào trong trẻo hơn, đằm thắm hơn, chân thành hơn tình bạn dưới mái trường. Nhưng ngày sau đó tôi thường nhận được thư Ánh kèm theo những tấm hình của bạn và đôi khi là những cành hoa pensee màu tím ép vào trang giấy.
Chúng tôi mất liên lạc khi ba năm sau chính tôi cũng phải rời xa thành phố Tuy Hòa thân yêu. Từ đó tôi cất dấu hính bóng Hoàng Ánh trang trọng và thắm thiết trong ký ức có ngôi trường Nguyễn Huệ rêu phong, cũ kỷ nằm trên con đường số Sáu rất vắng dường như chỉ để dành riêng cho học trò. Ôi, làm sao tôi quên được con đường chạy giữa những buội xương rồng, buội gai bàn chải và những hàng cây dương mang trên mình màu xanh rất buồn đứng phơi mình dưới cái nắng Tuy Hòa hiu hắt.
48 năm rồi xa cách, tiếc không được nhìn thấy bạn mình xinh đẹp như thế nào ở lứa tuổi đôi mươi. Nhưng nếu có phép mầu để chúng ta được gặp lại dù ở tuổi bà nội, bà ngoại thì cũng biết bao hạnh phúc phải không Hoàng Ánh.
*
* *
Đầu năm 2010 qua nhạc sĩ LMST tôi được biết chị Hoàng Yến, vợ anh cũng là một cựu học sinh Nguyễn Huệ. Từ mối duyên đó tôi gặp lại một số bạn cũ và bất ngờ nhất là tôi có được thông tin về Hoàng Ánh.
Thật vui mừng, cảm động.
Xin cám ơn phép mầu của cuộc đời, cám ơn ninh-hoa.com. cám ơn anh chị LMST.
Hoàng Ánh thân mến, bạn luôn là người đẹp và đáng yêu nhất trên đời, đối với riêng tôi.

Lương Lệ Huyền Chiêu

No comments:

Post a Comment