Wednesday, December 1, 2010

THƠ THẨN


Kính mời quý thầy cô và các bạn thưởng thức một số bài thơ do thầy Nguyễn Đình Quỹ sáng tác và đọc trong buổi họp mặt ngày 6-9-2009.



1.Bài thơ tặng cho thầy Hoàng nhân kỷ niệm 25 năm ngày cưới


“Hai mươi lăm năm một mối tình
Dẫu rằng bạc tóc vẫn mình với ta
Yêu nhau đâu kể trẻ già
Cháu con ríu rít vẫn là của nhau”

2.Bài thơ: Nhìn người mà ngẫm đến ta

“Ba ba năm sống cực hình
Dẫu rằng bạc tóc vẫn kình chống nhau
Yêu đương cái quái gì đâu
Cháu con lẩn quẩn vỡ đầu như chơi”

3.Bài thơ tặng thầy Toàn

“Bốn lăm năm thoáng chiêm bao
Giật mình tưởng mới ngày nào có nhau
Cám ơn Nguyệt lão nhiệm mầu
Cho ta hạnh phúc bên nhau trọn đời”

4.Bài thơ 1 tặng cô em

“Ba mươi năm sống mặn nồng
Buồn vui sướng khổ vợ chồng có nhau
Giờ đây dù tóc đổi mầu
Tình như rượu quí để lâu thêm nồng”

5.Bài thơ 2 tặng cô em

“Ba mươi năm sống đọa đầy
Làm thân trâu ngựa, làm đầy tớ thôi
Giờ đây tóc đã bạc rồi
Càng nhìn càng thấy sục sôi căm thù”

6.Bài thơ 3 tặng cô em

“Ba mươi năm sống làng nhàng
Chẳng vui chẳng khổ chẳng sang chẳng giầu
Lấy rồi phải ở với nhau
Già thêm chút nữa đi đâu mặc lòng”

(Ba bài thơ trên là ba tình huống khác nhau, cô em tôi chẳng chịu bài nào, vì cái thì sướng quá, cái thì khổ quá, cái thì ghê quá. Tuy nhiên theo ý cô ấy thì không ít người ở trong trường hợp thứ ba).


THÂN BỆNH CẢM TÁC

Thời gian vùn vụt thoi đưa
Cái già cứ đến chẳng chừa một ai
Ngày nào bé tựa củ khoai
Mà nay thấm thoát tuổi ngoài bảy mươi
Trải bao sướng khổ khóc cười
Xác thân nằm xuống kiếp người Sắc Không
Chẳng còn những chuyện bao đồng
Chẳng còn nỗi nhớ niềm mong những ngày
Hết rồi cơ cực đắng cay
Hết rồi gian khổ dạn dầy nắng mưa
Chẳng còn giành giật thắng thua
Hết rồi dối trá, lọc lừa, lợi danh
Nhân sinh kẻ trọc người thanh
Vùi sâu lòng đất cũng thành bùn non
Vóc hình cha mẹ cho con
Nhọc nhằn giáo dưỡng héo hon thân già
Rồi con cũng sẽ đi xa
Chẳng còn hương khói mẹ cha sau này
Chỉ còn thần thức bay bay
Mênh mang hư ảo biết ngày nào ra
Cúi xin Đức Phật Thích Ca
Ban cho Tâm sáng lánh xa tạp trần
Để lòng thôi hết phân vân
Vui như mở hội theo chân của Người
Nhìn ra, Bến Giác gần thôi
Đã Tri, Ngộ được Xá rồi… nhẹ tênh!

No comments:

Post a Comment